Tiếng động cơ dần dần nhỏ lại, Cố Thành nhìn chiếc máy bay chậm rãi cất cánh, rồi quay sang Bạch Ôn Nhiên: "Không ngờ ba cũng đi theo."
Bạch Ôn Nhiên không đáp, ánh mắt vẫn dõi về phía Cố Uyên.
Cố Uyên đứng yên nhìn theo hướng máy bay biến mất, như một bức tượng không nhúc nhích. Cho đến khi bóng dáng chiếc máy bay hoàn toàn khuất hẳn, hắn vẫn không chịu rời mắt.
Bạch Ôn Nhiên khẽ gọi: "Tiểu Uyên, gió to quá, chúng ta về thôi."
Cố Uyên vẫn đứng bất động, vạt áo tung bay dữ dội trong gió, như thể có thể bị cuốn đi bất cứ lúc nào.
Bạch Ôn Nhiên từ từ cụp mắt xuống, hàng lông mày nhíu chặt lại, giọng mang theo sự giằng xé: "Đi thôi, Cố Thành."
Ngoài kia, gió mưa quất ầm ầm vào cửa sổ tàu. Chu Trì Ngư hoàn toàn không biết gì, đang cuộn mình trong tấm chăn ấm, ngủ say trong vòng tay ông Cố.
Chuyến đi này khá dài. Để giết thời gian, ông Cố đeo kính viễn thị, tùy ý mở một cuốn sách lịch sử mà đã lâu ông chưa đọc.
Bất ngờ, một chiếc thẻ đánh dấu sặc sỡ rơi ra. Ông cúi xuống nhặt, phát hiện trên đó là bức vẽ nguệch ngoạc của Chu Trì Ngư.
Ông Cố bật cười khe khẽ, không rõ đứa nhỏ này đã lén bỏ vào từ lúc nào.
Thời tiết hôm đó không tốt, máy bay thỉnh thoảng rung lắc. Trợ lý mang trà nóng đặt lên bàn, liếc nhìn cảnh hai ông cháu tựa vào nhau ngủ say, bèn mỉm cười: "Cố tổng, lần này ngài thật sự nghỉ hưu hẳn sao?"
"Ừ." Ông Cố ôm Chu Trì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-di-san-tram-ty-ve-lam-be-dang-yeu-cua-truc-ma/4680876/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.