"Anh ơi..."
Chu Trì Ngư không biết phải diễn tả tâm trạng của mình lúc này thế nào cho đúng.
Cảnh tượng vừa rồi khiến cậu bất ngờ và vui sướng, lại còn nằm ngoài dự đoán.
Cậu nhẹ nhàng tháo kính thực tế ảo xuống, nhìn về phía Cố Uyên: "Sao anh lại giỏi đến như vậy?"
Cố Uyên cũng nhìn chằm chằm Chu Trì Ngư, ánh mắt dịu dàng: "Vậy bé cưng có thích không?"
Đôi mắt Chu Trì Ngư bỗng thấy nóng lên, cậu cúi đầu cười nhẹ: "Tất nhiên là thích rồi."
"Ừm? Vậy là bé cưng cũng đã ngầm đồng ý cho anh gọi thế rồi nhé."
Cố Uyên xoa nhẹ đầu Chu Trì Ngư: "Em thích là được rồi."
Hắn nhấn lệnh, thế giới nhỏ vừa được tạo ra lại hiện trên màn hình, hai cậu bé dựa vào nhau, cùng nhau ngắm pháo hoa và ước nguyện.
"Anh à..." Chu Trì Ngư khẽ nắm lấy cổ tay Cố Uyên, định nói gì đó nhưng rồi lại im lặng.
Trong lòng cậu có rất nhiều điều muốn nói, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Từ khi biết sự thật rằng Cố Uyên đã cứu mình năm đó, đầu óc cậu lúc nào cũng rối tung cả lên.
Thậm chí đã từng nghĩ, có khi mình nên dùng cả cuộc đời để đền đáp... nhưng lại thấy như thế không công bằng với Cố Uyên.
Cậu muốn nếu thật sự yêu thì phải là yêu chân thành, không xen lẫn một chút áy náy hay bù đắp nào.
"Em sao vậy?" Cố Uyên dường như đoán được cảm xúc của cậu, nói nhỏ: "Mấy người học tự nhiên thích tạo ra vài bất ngờ, xem ra lần này có tác dụng."
"Tất nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-di-san-tram-ty-ve-lam-be-dang-yeu-cua-truc-ma/4680834/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.