Chiếc máy bay phá tan tầng mây, bất ngờ chiếu ánh mặt trời rọi thẳng vào mắt Chu Trì Ngư khiến cậu chói mắt. Cậu đưa tay che lại, gắt gao nhìn chằm chằm tấm thẻ lên máy bay trong tay, trong cơn hoảng hốt dường như nghe thấy giọng nói của Cố Uyên.
Cậu vội vàng quay đầu tìm kiếm chủ nhân của giọng nói đó, nhưng chỉ thấy một hành khách có giọng nói giống Cố Uyên.
Giấy xác nhận từ giáo vụ nhà trường thì đã được ký rồi, nhưng cậu vẫn chưa kịp nói với ông nội. Hoặc cũng có thể là cậu cố tình giấu, rồi sau mới báo.
Mấy năm nay, ông Cố vẫn luôn hạn chế số lần cậu đi máy bay, vì vụ tai nạn năm đó giữa ba mẹ và ông nội của cậu, đến giờ thủ phạm vẫn chưa tìm ra. Dù có thể chẳng có thủ phạm nào cả, nhưng ông vẫn luôn sợ có điều bất trắc.
Cậu đẩy nhẹ xe đẩy thức ăn sang bên, lấy chiếc chăn mỏng, cuộn tròn người lại nằm xuống ghế.
Còn mười bốn tiếng nữa, là có thể gặp lại Cố Uyên rồi.
Gặp anh ấy, cậu muốn nói gì?
Cậu cứ v**t v* điện thoại mãi, cảm thấy bản thân hơi bốc đồng. Ít ra, cậu nên thông báo trước cho Cố Uyên, hoặc dẫn theo chú quản gia đi cùng.
Từ nhỏ đến lớn, số lần cậu xuất ngoại đếm trên đầu ngón tay, huống chi lần này lại đi một mình tới đất nước xa lạ.
Nghĩ đến chiếc vali hành lý chỉ có vài bộ quần áo đơn giản, cậu lại thấy buồn cười. May mà visa của cậu còn hạn dài, nếu không thì căn bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-di-san-tram-ty-ve-lam-be-dang-yeu-cua-truc-ma/4680827/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.