"Cố Uyên, tiểu Ngư tỉnh chưa?"
Khi bước vào, Hạ Chiêu hơi sững lại, rồi sau một chút do dự thì nói: "Chúng ta có thể đi ăn cơm rồi."
Cố Uyên từ từ ngồi thẳng dậy: "Ừ, cậu đi trước đi."
"Anh..." Hạ Chiêu hơi ngập ngừng: "Muốn thay quần áo không?"
Cố Uyên lúc này trông rất lạ, có cảm giác nặng nề, bầu không khí xung quanh như bị đè nén, dường như hắn đang rất buồn vì chuyện Chu Trì Ngư bị thương.
Nếu Hạ Chiêu không nhìn nhầm, thì vừa rồi hình như Cố Uyên đã đặt trán mình lên cổ tay của Chu Trì Ngư.
Anh không thể giải thích được đó là cảm giác gì, nhưng linh cảm mách bảo rằng: Cố Uyên chắc là có tình cảm với Chu Trì Ngư.
"Em đói bụng."
Giọng nói nhỏ nhẹ của Chu Trì Ngư phá tan sự im lặng của Cố Uyên, Cố Uyên lập tức quay lại nhìn cậu, đứng dậy kiểm tra trán cậu: "Đầu còn đau không? Trong người cảm thấy thế nào?"
Dù kết quả CT cho thấy Chu Trì Ngư không bị chấn động não nguy hiểm, nhưng Cố Uyên vẫn rất lo.
"Cũng ổn ạ." Chu Trì Ngư cảm thấy lưng hơi ê ẩm, cố gắng muốn ngồi dậy, nhưng phần cánh tay bị trầy xước quá đau, không thể dùng sức được.
Cố Uyên khom người nhẹ nhàng đỡ vai cậu: "Để anh đỡ cho."
"Dạ." Chu Trì Ngư như một chú cá nhỏ bị kinh ngạc, tay cầm chăn siết chặt lại: "Được."
Cố Uyên nhìn thấy ánh mắt hoảng hốt đang tránh né của cậu, trong lòng thoáng chút nghi hoặc.
Chu Trì Ngư dường như đang có tâm sự?
Để tiện cho Chu Trì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-di-san-tram-ty-ve-lam-be-dang-yeu-cua-truc-ma/4680825/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.