Ánh mắt lạnh lùng của Cố Uyên thoáng nhuốm chút ngạc nhiên, hắn khẽ nhìn Chu Trì Ngư đang đứng trong bóng tối.
Những lời này, trước đây Chu Trì Ngư từng nhắc đến trong một chiếc quạt có đề thơ.
Nguyên văn là: "Chim đã bay vẫn nhớ rừng xưa, cá trong chậu vẫn nhớ dòng nước."
"Anh không thấy câu này rất hợp với tụi mình sao?" Chu Trì Ngư chậm rãi bước đến gần: ""Uyên" là môi trường thích hợp để cá sinh sống, sống ở trong đó, cá có thể cảm thấy hạnh phúc và yên bình."
Đôi mắt sâu thẳm của Cố Uyên khẽ lay động, giọng nói lạnh lùng lại lẫn một chút mong đợi: "Vậy thì sao? So với chữ "Du" kia, nghe vẫn không hay bằng."
Chu Trì Ngư không hiểu tại sao Cố Uyên lại để ý chuyện mình khen tên của Hạ Chiêu có ý nghĩa đẹp, nhưng cậu vẫn muốn dỗ hắn vui lại.
"Không phải vậy đâu."
"Em là cá, anh là "uyên". Ở bên anh, em cảm thấy hạnh phúc."
"Một từ khiến người ta cảm thấy hạnh phúc như thế, sao có thể nói là không hay được chứ?"
Lần đầu tiên cậu nghe câu thơ này là lúc Cố Uyên còn học mẫu giáo, trong lần hắn giới thiệu bản thân. Cậu tin rằng Cố Uyên còn hiểu rõ hơn cả cậu về ý nghĩa mình đang muốn truyền đạt.
"Cách em lý giải ——" Cố Uyên giơ tay, từ trong khay bánh của Chu Trì Ngư lấy một chiếc bánh hoa quế bỏ vào miệng: "Tạm thời làm anh hài lòng."
Chu Trì Ngư nhăn mặt: "Anh thật sự rất khó dỗ."
Cố Uyên nhướng mày, ngồi xuống chiếc ghế dài trước vườn hoa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-di-san-tram-ty-ve-lam-be-dang-yeu-cua-truc-ma/4680823/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.