"Anh ơi."
Chu Trì Ngư chậm rãi cong môi, ôm lấy cổ Cố Uyên rồi dụi vào lòng hắn. Mùi hương trên áo của Cố Uyên rất quen thuộc, giống hệt như khi còn nhỏ.
"Em muốn cùng anh sang Mỹ du học."
Ở trong nước, cậu cũng có nhiều bạn bè thân thiết. Sau khi Cố Uyên rời đi, cậu đã kết bạn với nhiều người có chung sở thích cả ở cấp hai lẫn cấp ba, thường tụ họp vào cuối tuần.
Nhưng không có Cố Uyên, lòng cậu luôn thấy thiếu vắng. Nhất là mỗi khi trở về nhà, mọi vật trang trí trong phòng ngủ của Cố Uyên luôn khiến cậu nhớ lại những ký ức thời thơ ấu.
Cậu có rất nhiều điều tiếc nuối, cũng có không ít điều hối hận.
Cậu luôn cảm thấy chuyện Cố Uyên năm đó bị kẻ xấu đẩy xuống nước là do lỗi của mình. Khi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nhưng sau này lớn lên rồi, chuyện ấy lại thành một vết thương không thể xóa bỏ trong lòng cậu.
Nếu không có tai nạn đó, có lẽ Cố Uyên đã có thể từng bước điều trị rồi hồi phục.
"Nhưng em hơi tiếc khi phải rời xa ông nội."
Chu Trì Ngư nhăn mặt, vùi đầu vào cổ Cố Uyên: "Anh biết không? Trừ Lan Lan, mấy người như Cố Phong hay Thẩm Vũ Tiêu rất ít khi đến thăm ông nội. Mỗi lần đến thì cũng chỉ nói những chuyện lạ lùng, toàn muốn kiếm chác gì đó từ ông. Giờ Lan Lan cũng đi du học nước ngoài, em sợ ông sẽ cô đơn."
Từ khi cậu bước vào Cố gia, ai cũng đối xử với cậu như con ruột, đặc biệt là ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-di-san-tram-ty-ve-lam-be-dang-yeu-cua-truc-ma/4680811/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.