Tuy ông Cố không hiểu vì sao Chu Trì Ngư lại muốn viết những lời như thế lên diều, nhưng thấy nó không ảnh hưởng gì lớn, ông lập tức đồng ý với yêu cầu của đứa nhỏ.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, hai đứa trẻ đã có thể chơi cùng nhau, ông cảm thấy vô cùng vui mừng.
"Ông ơi, ông bế con lên đi!"
Chu Trì Ngư chơi rất vui, cất giọng trẻ con hào hứng khen ngợi: "Ông thật khỏe! Ở trong rừng chắc chắn ông sẽ là vua của muông thú đó!"
Ban đầu ông Cố hơi sững người, sau đó nụ cười hiền hậu lan dần trên khuôn mặt. Ông bỏ qua lời nhắc nhở của quản gia về bệnh đau lưng, cúi người nhẹ nhàng bế Chu Trì Ngư vào lòng: "Nếu ông là sư tử lớn, thì con chính là sư tử con."
"Con muốn làm sư tử con!" Chu Trì Ngư nắm chặt dây diều, mặt mũi rạng rỡ la lớn: "Con sắp bay cao như diều rồi!"
"Ha ha ha ha, tiểu Ngư nhà chúng ta giỏi thật đấy."
Ông Cố cố tình lấy râu cọ lên khuôn mặt trắng trẻo của Chu Trì Ngư: "Có ngứa không nào?"
"Không ngứa! Ông ơi, con muốn chụp hình với ông!"
Mấy ngày gần đây, Chu Trì Ngư rất quấn quýt ông Cố. Trong Cố gia, ông là người mà bé thân thiết nhất. Lo sợ ông không đồng ý, Chu Trì Ngư dùng sức bám lấy người ông, giống như một cái cây nhỏ lười biếng dính chặt vào ông mà cọ cọ.
Ông Cố cười tít mắt không ngậm được miệng: "Được rồi, vậy bây giờ chúng ta chụp luôn."
Chu Trì Ngư tuy mới chỉ bốn tuổi rưỡi, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-di-san-tram-ty-ve-lam-be-dang-yeu-cua-truc-ma/4680778/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.