Trong căn phòng yên tĩnh, sạch sẽ, thấp thoáng vang lên tiếng người lớn đang cố nhịn cười, ngay cả Bạch Ôn Nhiên cũng không nhịn được mà cúi mắt cười khẽ.
Chu Trì Ngư không hiểu người lớn đang cười gì, bé chỉ nhẹ nhàng dựa khuôn mặt bầu bĩnh vào mép giường, đầy vẻ chờ mong nhìn chằm chằm Cố Uyên, đợi hắn xuống giường đi chơi cùng mình.
Trước đây mỗi lần bé ăn thêm hai miếng bánh kem, bé cũng thường khen cô giáo mầm non như thế này.
"Cậu mới là con gái ấy!"
Gương mặt tái nhợt, gầy yếu của Cố Uyên lập tức đỏ bừng lên vì tức giận. Hắn dồn hết sức đẩy chiếc chăn đang che mặt Chu Trì Ngư ra: "Ra ngoài đi!"
Chu Trì Ngư mất thăng bằng, đứng sững lại, khuôn mặt bầu bĩnh thoáng nhăn lại bối rối. Bé nhìn Cố Uyên đang giận dữ mà chẳng hiểu vì sao đối phương lại nổi giận đến vậy.
"Tiểu Uyên." Bạch Ôn Nhiên vội vàng ôm lấy Cố Uyên, vừa trấn an hắn, vừa quay sang giải thích cho Chu Trì Ngư: "Đây là anh trai, lớn hơn con hai tháng."
"Anh trai?" Chu Trì Ngư nghiêng đầu nhỏ, như chợt hiểu ra lý do Cố Uyên tức giận.
Cô giáo mầm non từng dạy cách phân biệt con trai với con gái, chắc là lúc đó mình không tập trung nghe giảng. Bé mím môi, ánh mắt dừng lại ở những ngón tay trắng trẻo của Cố Uyên, rồi cũng nhẹ nhàng đặt tay mũm mĩm của mình lên đó.
"Anh ơi, anh đẹp thật đấy, còn đẹp hơn cả công chúa nữa."
"Đừng chạm vào tôi!" Cố Uyên lạnh lùng rụt tay lại, không nhịn được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-di-san-tram-ty-ve-lam-be-dang-yeu-cua-truc-ma/4680776/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.