Chương trước
Chương sau
Nặc cảnh quan hoàn toàn hóa đá, cô thập phần không có cốt khí rút bàn tay bị Lưu Bạch Ngọc nắm về, cúi đầu dùng đôi đũa đâm con cá trên đĩa.
"Cô thật sự là đủ đê tiện."
Mẫn Văn liếc xéo nhìn Hoàng Phượng, Nặc Nhất Nhất ngẩng đầu nhìn Mẫn Văn, cô thế nào đều không ngờ Mẫn Văn sẽ vì cô mà nói chuyện, nhất thời tâm lý cảm động xen lẫn hối hận, các loại tâm tình cuồn cuộn. Lưu Bạch Ngọc nhìn cô dáng vẻ sợ hãi liền muốn cười, Hoàng Phượng nhún vai, nhìn Mẫn Văn: "Tôi đê tiện cô không thích sao?"
Mẫn Văn gật đầu: "Đương nhiên thích."
......
Hai tình địch cư nhiên bởi vì Nặc Nhất Nhất mà trở thành mặt trận thống nhất, mị lực của Nặc cảnh quan cũng quả thực không nhỏ.
"Cô ấy đến đây sao?"
Rốt cuộc vẫn là đau lòng Nặc Nhất Nhất, Lưu Bạch Ngọc hỏi ra lời trong đáy lòng cô, Hoàng Phượng lắc đầu: "Ma Huy gần đây nội bộ có cải cách nhân sự rất lớn, em ấy bề bộn nhiều việc."
"Nga."
Lưu Bạch Ngọc gật đầu nhìn Nặc Nhất Nhất, quả nhiên, sắc mặt của cô bắt đầu không tốt, nhẹ nhỏm sung sướng trước đó đều không thấy. Cải cách nhân sự? Vì sao Hàn Nại một câu cũng không có từng đề cập với cô? Cô không phải là muốn quản Hàn Nại chỉ là hai người hiện tại nếu đã đem tình cảm mở ra, có phải có một số việc nên nói rõ với nhau hay không?
Trong lúc nhất thời Nặc cảnh quan bất luận tâm tình ăn uống gì cũng không có, mà Mẫn Văn cũng bị một cú điện thoại làm rối loạn tâm tình, lúc nàng nhận điện thoại còn thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Lưu Bạch Ngọc, vừa nhìn nàng dáng vẻ thận trọng, Lưu Bạch Ngọc liền phiền lòng, không cần phải nói nàng cũng biết là Tô Ngọc.
Nặc cảnh quan ăn không vô nữa, cô nói với Lưu Bạch Ngọc một tiếng liền đi, cô không phải một người có thể đè ném tâm sự, có những lời cần phải nói rõ, chiến tranh lạnh không có bất kỳ ý nghĩa gì. Mẫn Văn vẫn cầm điện thoại nhìn Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc không cần nàng nói, cười lạnh một tiếng: "Tự tiện, Tô phu nhân."
Tuy rằng sớm thành thói quen lời nói lạnh lùng Lưu Bạch Ngọc, nhưng Mẫn Văn vẫn cắn môi, nàng đứng dậy nhìn Lưu Bạch Ngọc: "Có một số việc, tôi biết hiện tại bất luận giải thích thế nào cô cũng sẽ không tin tưởng tôi, tôi không trách cô, tôi sẽ làm cho cô xem."
Nói xong một câu không đầu không đuôi, Mẫn Văn theo sát bước tiến của Nặc cảnh quan mà ra cửa.
Trong nhất thời, bàn ăn vốn dĩ coi như náo nhiệt cũng chỉ còn lại Lưu Bạch Ngọc cùng Hoàng Phượng hai người.
Hoàng Phượng nhìn Lưu Bạch Ngọc tâm tình không tốt, có ý định đùa nàng: "Bạch Ngọc, cô nói tôi lớn lên cũng rất tốt, ở trên đường còn thỉnh thoảng có tiểu cô nương ném mị nhãn và vân vân, đến chỗ nào cũng không ít ánh mắt dõi theo, thế nào từ nhỏ đến lớn cô đều không thích tôi?"
Lưu Bạch Ngọc ngẩng đầu nhìn nàng một cái, trong túi trong túi rút một điếu thuốc, châm lửa, lẳng lặng hút.
Hoàng Phượng cũng không nổi giận, cười nói tiếp: "Cô nói nếu cô sớm ở bên cạnh tôi thì đã không có những chuyện này rồi đúng không, tôi sẽ cưng chìu cô lên tận trời."
"Tôi cần cô cưng chìu?"
Lưu Bạch Ngọc nhướng mày, phun một ngụm khói, dáng vẻ bễ nghễ khí phách đến cực điểm.
Hoàng Phượng nghẹn lời, không biết vì sao từ nhỏ bắt đầu chính là như vậy, vô luận nàng kiêu ngạo chói mắt cỡ nào nhưng ở trước mặt Lưu Bạch Ngọc tựa hồ cũng trở nên bé nhỏ không đáng kể.
Lưu Bạch Ngọc lại hít một hơi, yên vụ lượn lờ, nhìn Hoàng Phượng từ trên xuống dưới.
Hoàng Phượng vội vàng ngồi yên, cười nhìn nàng.
"Cô xác định cô thích tôi?"
Giọng nói của Lưu Bạch Ngọc nhàn nhạt, gần đây bởi vì hút thuốc hơi nhiều nên giọng hơi khàn. Hoàng Phượng không chút do dự gật đầu, cầm lấy ấm trà bên cạnh rót cho nàng một tách trà.
Lưu Bạch Ngọc liếc mắt nhìn nàng, mạn bất kinh tâm nói: "Làm sao bây giờ, bề ngoài của cô không phù hợp thẩm mỹ của tôi."
"Có ý gì?" Hoàng Phượng có chút sửng sốt, hôm nay vì gặp Lưu Bạch Ngọc nàng cố ý ăn diện một phen mới ra cửa.
Lưu Bạch Ngọc cong khóe môi: "Tôi thích thụ, thụ tóc dài, không phải cô hỏi tôi vì sao luôn thích Mẫn Văn sao? Bởi vì cô ấy đủ quyến rũ, đủ thụ."
......
Hoàng Phượng đã hoàn toàn bị lời nói của Lưu Bạch Ngọc giết trong nháy mắt, tuy rằng nàng từ nhỏ đã biết tính tình Lưu Bạch Ngọc cương liệt, nhưng không ngờ mãi cho đến lớn nàng không sửa đổi ngược lại càng thêm trầm trọng,. Trầm mặc chốc lát Lưu Bạch Ngọc búng tàn thuốc một cái, cười nói: "Cho nên, cứ như vậy đi." Nhưng thật ra là Lưu Bạch Ngọc nắm đúng nội tâm của Hoàng Phượng, nàng một thân trung tính trang phục từ nhỏ đã bắt đầu, làm sao có thể thay đổi, cái cớ cự tuyệt như vậy là thoải mái nhất trực tiếp nhất.
Đứng dậy, tính tiền, Lưu Bạch Ngọc nhìn Hoàng Phượng, xoay người muốn đi ra ngoài, bất thình lình tay phải bị nắm lấy, Lưu Bạch Ngọc kỳ quái quay đầu nhìn Hoàng Phượng, đã nhìn thấy Hoàng Phượng ngẩng đầu nhìn nàng, sâu đậm hít một hơi: "Kỳ thực..... Kỳ thực tôi là thụ."
.......
Cái gì gọi là ngũ lôi oanh đỉnh? Cái gì gọi là tam quan tẫn hủy?
Lưu Bạch Ngọc nhìn Hoàng Phượng giống như nhìn yêu quái, Hoàng Phượng bĩu môi, ra vẻ đáng yêu: "Cô không tin sao?"
Giọng nói nũng nệu, chọc cười Lưu Bạch Ngọc, kỳ thực nếu nói thật lòng, Hoàng Phượng rất đẹp, nàng thuộc về loại mắt nhỏ mày liễu, môi cũng không phải mày liễu nhếch lên giống Nặc Nhất Nhất, mà là một loại gợi cảm khác.
Nhân viên đến tính tiền kỳ quái nhìn hai người, Lưu Bạch Ngọc nhíu mày: "Buông tay."
"Không phải cô nói cô thích thụ sao? Cô, tôi tình nguyện làm thụ."
Hoàng Phượng là người biết nói tình thoại, hơn nữa tình thoại của nàng sẽ cho người ta một loại cảm giác thập phần chân thành tha thiết, nàng chớp mắt nhìn Lưu Bạch Ngọc, trong mắt một tầng lệ quang, Lưu Bạch Ngọc nhìn nàng chằm chằm một hồi, cong môi: "Thật sự nguyện ý vì tôi mà thay đổi?"
"Đương nhiên."
Hoàng Phượng đáp ứng thống khoái, nhưng trong một cái chớp mắt, nàng cũng nhìn thấy giảo hoạt trong mắt Lưu Bạch Ngọc.
Nhưng thế gian này, thiếu nhất chính là thuốc hối hận.
Bị Lưu Bạch Ngọc dẫn đến cửa hàng trang phụ nữ, chân Hoàng Phượng giống như là đeo theo tạ sắt, thế nào cũng không nhấc lên nổi.
"Làm gì vậy, mau vào đi."
Lưu Bạch Ngọc khó có được hảo tâm tình chọn váy, nàng bình thường mặc quần áo rất hấp dẫn, ánh mắt cũng rất độc, tìm đều là loại quần áo đặc biệt khêu gợi. Hoàng Phượng chậm chạp bước vào nàng có thể cảm giác được ánh mắt của nhân viên xung quanh đều bắn đến đây.
"Mặc cái này, thế nào?"
Lưu Bạch Ngọc cầm lấy một cái váy dài, mí mắt Hoàng Phượng giật một cái: "Cô đùa tôi sao?"
"Tôi đùa cô?" Lưu Bạch Ngọc buồn cười nhìn nàng: "Không phải cô nói mình là thụ sao? Thụ thích nhất chính là loại này."
Hoàng Phượng đột nhiên muốn hút thuốc, nàng có thể nhìn ra Lưu Bạch Ngọc đây là tâm tình không tốt tìm nàng trêu đùa, kỳ thực nàng đặc biệt muốn phản bác nàng một câu, cô cùng với Mẫn Văn cô thật sự là công? Chỉ với thân thể nhỏ bé của cô mà cũng có thể công sao? Phỏng chừng chờ nàng hỏi xong, với tính tình của Lưu Bạch Ngọc nàng có thể sẽ biến mất ngay lập tức.
"Thế nào, bây giờ bỏ đi còn kịp."
Lưu Bạch Ngọc đã cầm váy tính tiền, không sai, nội tâm của nàng có một nửa là buồn bực muốn chọc giận Hoàng Phượng, nhưng không thể không nói, cái váy nàng chọn cũng rất thích hợp với Hoàng Phượng, không phải loại bó sát, kết hợp hài hòa, có thể đem nữ tính cùng mạnh mẽ dung hợp cùng một chỗ, chẳng qua là Hoàng Phượng chưa bao giờ mặc váy, cho nên không có thẩm mỹ này mà thôi.
Hoàng Phượng vuốt mặt, tiếp tục cười: "Nào có a, mặc thì mặc, kỳ thực tôi đã nghĩ mặc váy, dáng người của tôi không thể lãng phí như vậy."
Lưu Bạch Ngọc quay đầu đánh giá nàng, gật đầu: "Ân, phỏng chừng lát nữa còn phải mua một bộ nội y, có phải cô lại mặc băng ngực hay không? Được rồi, còn phải một bộ tóc giả, cô muốn màu gì? Màu cà phê? Đen? Vàng? Trắng như vậy trắng như vậy, có muốn khiêu chiến một chút với màu đỏ hay không?"
Hoàng Phượng: "....."
Nặc cảnh quan hôm nay không cần đợi bao lâu, Hàn Nại sáu giờ đúng giờ tan việc.
Thấy Hàn Nại vào nhà, Nặc Nhất Nhất không giống trước đây nghênh đón, mà là ngồi trên ghế sô pha giống như vô tình mà xem TV.
Hàn Nại làm sao sẽ không biết Nặc Nhất Nhất đang mang tâm tình gì, Ma Huy sắp tới lẽ ra rất bận rộn nhưng nàng hiểu rõ Nặc Nhất Nhất, biết cô chính là tính cách này, nên cố ý đem công việc đè ép lại phía sau, tan tầm quay về giải quyết vấn đề.
Kết quả Nặc cảnh quan còn tỏ sắc mặt, cô nhìn cũng không nhìn Hàn Nại, Hàn Nại cũng không để ý cô, đi tắm trước, tắm rửa xong lại rót một chén trà, nàng ngồi trên ghế sô pha xem văn kiện.
Nặc cảnh quan đôi khi đầu óc rất nhỏ, cô cùng lúc muốn Hàn Nại chủ động nói chuyện với cô, đồng thời lại có chút lo nghĩ đến chuyện trưa nay ở Ma Huy và ánh mắt sau cùng của Hàn Nại còn có cáo trạng buổi chiều qua điện thoại của Hoàng Phượng. Vì vậy, cô lựa chọn một cánh phi thường ấu trĩ, đem âm lượng TV chỉnh thật lớn, làm phiền Hàn Nại xem văn kiện.
Hàn tổng trái lại bình tĩnh, giống như không nghe được, vừa uống trà vừa chăm chú xem văn kiện, thỉnh thoảng còn nhíu mày, dùng bút đánh dấu gì đó.
Một lát sau, Nặc cảnh quan không nhịn được, cô ho khan một tiếng, nhích lại gần: "Làm gì vậy?"
Hàn Nại không để ý tới cô, Nặc Nhất Nhất hít một hơi, xoay người đi phòng bếp nấu cơm. Chờ cô đứng dậy, Hàn Nại nhìn theo phương hướng cô rời đi, Hàn Nại lắc đầu. Vẫn nên đợi cơn giận của cô qua đi hãy nói chuyện sẽ tốt hơn, bây giờ nói đến, với tính tình của Nặc Nhất Nhất hai người không muốn cãi vả cũng không được.
Tuy rằng tức giận nhưng cơm tối của Nặc cảnh quan vẫn rất dưỡng sinh, chủ yếu là rau xanh bởi vì Hàn Nại thích ăn ngọt, cô cố ý nấu cháo ngân nhĩ cho nàng. Ngồi trên bàn cơm, nhìn Hàn Nại cúi đầu uống canh, Nặc Nhất Nhất bĩu môi.
"Có chuyện gì chờ ăn cơm xong hãy nói."
Hàn Nại ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô, Nặc Nhất Nhất nhíu mày: "Vì sao chị luôn luôn cường thế như vậy."
"Không phải ngày đầu tiên em biết tôi thì tôi đã như vậy rồi sao?"
......
Nặc cảnh quan tức giận khuôn mặt đỏ bừng: "Phải, ngày đầu tiên em đã biết, ai giống ngài, một đại tổng tài, có chuyện gì cũng đâu cần nói cùng một tiểu bần dân như em?"
"Tiểu bần dân? Nặc cảnh quan khiêm nhường." Hàn Nại cười nhạt, nói thật ra, khi cãi nhau khẩu tài của Nặc cảnh quan còn kém nàng nhiều lắm.
Nhưng ngày này qua ngày khác, lửa giận của Nặc cảnh quan nghẹn ở trong lòng thế nào cũng không phát ra được: "Là chị không nói cho em biết sao? Ngày đầu tiên em đi làm thì đã biết tin tức." Hàn Nại để đũa xuống, biết bữa cơm tối này hôm nay ăn không ngon rồi, nàng khoanh tay nhướng mày nhìn Nặc Nhất Nhất: "Tin tức gì?"
Người này chính là như vậy, Nặc cảnh quan tức giận quả thực muốn hít thở không thông, Hàn Nại tựa hồ vĩnh viễn đều có thể bình tĩnh như vậy.
"Em không hoài nghi chị cái gì."
Hít sâu một hơi, Nặc Nhất Nhất đè xuống lửa giận của mình, Hàn Nại cười nhạt một tiếng: "Không hoài nghi tôi cái gì? Nặc cảnh quan, từ ánh mắt lúc em vào đại sảnh tôi đã biết em đang suy nghĩ gì, nói thật lòng, đối với em mà nói rất khó khăn sao?"
.....
"Vì sao trước đó không nói với em?"
Khí thế của Nặc Nhất Nhất rõ ràng yếu đi, Hàn Nại nhìn cô, trầm mặc chốc lát chậm rãi nói: "Em muốn tôi nói với em như thế nào? Cảnh sát các người không phải rất để tâm chuyện liên quan đến "hoàng đổ độc" sao? Tôi không nói cho em biết, chính là bảo hộ lớn nhất đối với em."
"Bảo hộ?" Nặc cảnh quan không biết thế nào, nghe một từ như thế cảm thấy phá lệ chói tai.
"Em không cần nói cho tôi biết, biểu hiện hôm nay của em là không hề bị Hoan Thần ảnh hưởng, thật là một chút cũng không có sao."
Ánh mắt của Hàn Nại lợi hại như bảo kiếm, cắm thẳng vào ánh mắt của Nặc Nhất Nhất, đẩy ra nội tâm của nàng.
"Chị đang trách em?" Nặc Nhất Nhất muốn cười, nhưng đã không cách nào khống chế biểu tình trên mặt, tính cách của cô vốn ôn hòa, rất ít cùng người khác tranh cãi, nhưng đây chẳng qua là trước đây, tựa hồ sau khi gặp Hàn Nại, hết thảy đều đã thay đổi.
Không nói lời nào, cứ như vậy nhìn cô, hai người đang căng thẳng, điện thoại của Nặc Nhất Nhất đột nhiên vang lên, cô buồn bực lấy điện thoại trong túi ra, vừa nhìn tên hiển thị là Lưu Bạch Ngọc, đành phải bắt máy. Cô vẫn lo lắng Lưu Bạch Ngọc cùng Hoàng Phượng, Mẫn Văn hai nhân vật nguy hiểm ở cùng một chỗ sẽ bị tổn thương.
"Uy, Bạch Bạch."
Giọng nói của Nặc cảnh quan bởi vì mới vừa rồi tức giận mà có chút run, Lưu Bạch Ngọc ngược lại tựa hồ thật vui vẻ: "Thế nào, cắt đứt các người? Có phải đang cãi nhau hay không?"
Nặc Nhất Nhất bưng kín điện thoại, lén liếc mắt nhìn Hàn Nại, Hàn Nại đang nghiêm mặt, mặt không biểu tình nhìn nàng.
"Chuyện gì a, Bạch Bạch, tôi hiện tại có việc."
"Em trước yên lặng một chút, dẫn Hàn Nại ra ngoài, hôm nay là ngày mấy em sẽ không quên chứ? Chúng ta đi ra ngoài chúc mừng một chút."
"Ngày mấy?"
Tâm Nặc Nhất Nhất run lên, không phải là sinh nhật Bạch Bạch đi, sai a, sinh nhật của nàng là tháng bảy, bây giờ là tháng năm. Lưu Bạch Ngọc cười hài lòng: "Hôm nay là 520 a, truyền thuyết kể rằng nếu có tình nhân cãi nhau vào ngày này, như vậy cả đời này cũng đừng nghĩ yên tĩnh, cho nên hai người tạm dừng một chút, ra ngoài ăn cơm, tôi bảo Hoàng Phượng lái xe đến đón các người, tôi nghe nói Hàn Nại gần đây rất bận rộn, em đừng luôn khi dễ cô ấy, để cô ấy buông lỏng một chút, uống chút rượu, ha ha, Nhất Nhất, không phải tỷ tỷ không nhắc nhở em nga, sau khi uống rượu Hàn Nại sẽ làm em có cảm giác rất khác biệt."
"Ách, truyền thuyết? Là chị biên ra đi? Còn có em cũng không phải chưa thấy qua dáng vẻ chị ấy uống rượu."
Nặc Nhất Nhất thận trọng nhìn trộm Hàn Nại, sắc mặt Hàn Nại như cũ không phải tốt, có thể thật sự là gần đây quá bận rộn, mắt nàng có quần thâm, trong lòng Nặc cảnh quan nhất thời co thắt.
"Được rồi, hai người chuẩn bị một chút rồi mau xuống đi, tôi đặt chỗ, làm xiên nướng."
"Đặt chỗ? Chị giở trò quỷ gì, còn làm xiên nướng, Bạch Bạch chị —"
Điện thoại bên kia truyền đến tiếng tút tút, Nặc Nhất Nhất lúng túng cầm điện thoại trong tay, nhìn Hàn Nại: "Bạch Bạch bảo chúng ta đến ăn xiên nướng."
Hàn Nại nhìn cô, không hề lên tiếng.
Nặc Nhất Nhất cắn môi, nói tiếp: "Chúng ta trước hết đừng cãi nhau, nghe nói có một truyền thuyết, nói ngày 20 tháng 5 nếu như người yêu cãi nhau sẽ vĩnh viễn không được yên ổn."
"Em chính là như vậy." Hàn Nại nhịn không được nhíu mày: "Nặc Nhất Nhất, tôi muốn hỏi, em rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Vì sao tôi nói với em, em một chữ cũng không nghe một chữ cũng không tin, ngược lại là Bạch Ngọc, mỗi lần cô ấy nói em lại xem như bảo bối chăm chú nhớ kỹ?"
"Chuyện của chúng ta chị kéo Bạch Bạch vào làm gì."
Nặc Nhất Nhất nhíu mày, đây là thế nào, cô có chút theo không kịp ý nghĩ của Hàn Nại, vừa rồi cô kích thích nàng như vậy, nàng cũng không nói gì thế nào một cú điện thoại của Lưu Bạch Ngọc đã chọc tức nàng thành như vậy.
Hàn Nại đứng dậy đi vào trong phòng, Nặc Nhất Nhất liền vội vàng hỏi: "Chị đi đâu vậy?"
Hàn Nại xoay người, trên cao nhìn xuống: "Thay quần áo, ra ngoài ăn cơm với Bạch Bạch của em."
......
Cái này, Nặc cảnh quan nghe ra chút vị dấm chua, cô đầu tiên là nhíu mày, sau đó lập tức không nhịn cười được, không thể không nói, nữ nhân nhà nàng tuy rằng bình thường thoạt nhìn nói năng thận trọng còn có một chút ác miệng, nhưng đôi khi vẫn rất ngốc nghếch đáng yêu.
Hàn Nại thay đổi một thân quần áo hưu nhàn, bởi vì lo lắng chuyện phải ăn xiên nướng, nên nàng cố ý vãn tóc lên, có lẽ là trong mắt người tình hóa Tây Thi, cứ như vậy một thân trang phục, Nặc cảnh quan nhìn thấy liền nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, rất thanh thuần a, giống như hoa khôi giảng đường.
Hàn Nại nhìn dáng vẻ mê gái của Nặc Nhất Nhất, liếc cô một cái, đi ra ngoài, Nặc Nhất Nhất vội vã đi theo.
Ra cửa Nặc Nhất Nhất bắt đầu vươn cổ nhìn xung quanh: "Tỷ tỷ người đâu? Đã nói là tỷ đến đó chúng ta."
Phóng nhãn nhìn lại không thấy mấy chiếc xe, chỉ có một mỹ nữ tóc dài đứng bên cạnh một chiếc BMW, nữ nhân kia vẫn cúi đầu, nhưng chỉ nhìn thân hình cũng đã thấy rất đẹp.
Hàn Nại cũng nhìn xung quanh, cũng may Nặc cảnh quan ngày thường giỏi về quan sát phát hiện bất thường, cô kéo quần áo Hàn Nại, hỏi: "Chị không cảm thấy nữ nhân kia có chút....Quen mắt sao?"
Hàn Nại nhìn cô một cái, rất muốn hỏi một câu có phải em nhìn mỹ nữ nào cũng quen mắt không, nhưng vừa nghĩ đến lời này có vẻ quá nhỏ mọn, nàng liền nuốt vào trong bụng.
Nặc Nhất Nhất nhìn chằm chằm nữ nhân tóc dài nhìn hồi lâu, cô hít một hơi khí lạnh: "Không thể nào."
Lúc này Hàn Nại cũng phát hiện dị thường, nàng trực tiếp đi tới trước chiếc xe màu đen, nàng xem biển số xe, dừng một chút, Hàn Nại ngẩng đầu nhìn chằm chằm nữ nhân kia.
Nữ nhân ngẩng đầu, nhìn Hàn Nại, xấu hổ cười: "Tiểu Nại."
Nặc Nhất Nhất cũng đi đến bên cạnh hình như có chút không tin mà nhìn nàng: "Tỷ tỷ?"
Quả thực là một người bình tĩnh như Hàn Nại lúc này cũng nghẹn nín đến vẻ mặt đỏ bừng, Nặc cảnh quan bởi vì nghề nghiệp, như cũ có chút không yên lòng, cô đánh giá dáng người lả lướt của nữ nhân này, thế nào đều cảm thấy không phải Hoàng Phượng, hơn nữa nữ nhân trước mắt đã trang điểm, tuy rằng không đậm nhưng này lông mi dài, môi đỏ mọng, cùng với dáng người ngạo nhân, còn có tướng mạo này, để chỗ nào cũng là một mỹ nữ.
Hoàng Phượng biết cô đang hoài nghi dáng người của mình, chỉ chỉ vào ngực mình, vẻ mặt xấu hổ: "Bạch Ngọc hồ đồ, đã độn vào."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.