Quất xong một con vịt Quế Hoa, thêm một tô cháo với hai lòng đỏ trứng muối. Ăn uống no nê sảng khoái mà ợ lớn một cái.
Thỏa mãn xoa xoa cái bụng đã đầy ấp thức ăn của mình, vốn hắn ăn rất khỏe.
Bình thường một bữa ăn của hắn rất hao, bằng khẩu phần ăn của hai người nam nhân trưởng thành.
Thói quen đó có lẽ bắt đầu từ khi nhập ngũ.
Lương thực ở biên cương rất khắc nghiệt, cũng phần vì nổi tâm lí có thể bị đánh úp bất kì lúc nào.
Nên đã ăn thì phải ăn cho thật no, để phòng khi có gì bất trắc cũng có thể lực mà tác chiến kẻ thù.
Châm ngôn của hắn là, tuyệt đối không được để cái bụng trống rỗng a chiến trường.
Đó chính là điều tối kỵ nhất.
Vừa dễ gây mất sức khi tiêu hao năng lượng vừa làm mất tập trung tinh thần.
Hoàn toàn không ở trạng thái tốt nhất.
Nên trong các bữa ăn, hắn đều chú trọng phân lượng thịt đạm đầy đủ cho các tướng sĩ.
Đến bản thân thì lại càng rộng rãi, muốn ăn gì thì ăn náy hoàn toàn không có ý định khiến bản thân chịu tổn thất nào. Cơm canh thịt tráng miệng ít nhất phải đủ năm loại trên bàn, một thứ cũng không thể thiếu.
Không hề tự bạc đãi bản thân mình một chút xíu nào. Đó như trở thành một thói quen, đi liền với hắn dần theo năm tháng.
Nên dù ở trong sa trường, ngày không đủ no đều rất ít chứ đừng nói đến việc đem cái bụng hoàn toàn trống toếch mà đi đánh giặc.
Trừ trường hợp thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-con-di-lam-phu-ong-giau-co/1184345/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.