Thôi vây.
Việc tiêu tiền là của người ta. Việc của mình là chỉ hưởng thụ là đủ rồi hê hê.
Dù không biết quý danh quý tánh của các hạ là ai nhưng cũng thật lòng mà cảm tạ.
Ở đây cơ sở vật chất chẳng những hơn mức trung bình mà phương tiện còn rất chi là phát triển nữa, giao thương rất tốt.
Còn có cả y quán, kim sang dược quí thì chưa chắc có nhưng thuốc thang đơn giản thì không thành vấn đề.
Mộc Vân cũng nhân tiện mà mua cho A Dao ba cân ( trên 1 kí rưỡi) thuốc phối để giữ và an thai.
Và vài dược vật, phòng cần khi đi đường bị gì có cái để dùng.
Nếu mình và A Dao được lưu tâm tại đây mà sinh sống, thì thật là tốt biết bao.
Dù không biết ở đây sinh sống bằng nghề gì, nhưng cũng chắc là sẽ không bị đói mà chết.
Nhưng rất tiếc, điều đó lại là không thể.
Hắn và y không thể lưu lại, điều đó quá là nguy hiểm. Phòng trước ngó sau vẫn an toàn hơn.
Để đề phòng vạn nhất.
Người đó tìm tới.
Chuyện nay mai đó, không nghĩ nữa, ở đâu cũng được miễn sao đầy đủ một chút cho A Dao và bảo bảo mỗi ngày đều tiêu dao khoái hoạt mà sinh sống là ổn rồi.
Mình tính không bằng trời tính, thôi thì cứ phó mặc cho tự nhiên định đoạt đoạt đi.
Vẹn cả đôi đường.
Tốt nhất là trốn càng xa càng tốt, xa đến nổi cả đời này người nọ cũng không tìm thấy được.
Cẩu hoàng đế kia cứ thừa cơ hội không có mình mà khi dễ A
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-con-di-lam-phu-ong-giau-co/1184342/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.