Trương Ân nghe y cầu tình mà đau lòng không thôi, nếu hắn không mang thai y chắc chắn sẽ tẩn hắn một trận cho nên hồn. Cho tỉnh cái đồ đại ngu ngốc này.
Tâm đau gần chớt nhưng vẫn cứ bầy ra vẻ mặt ghét bỏ mà nói.
" Đồ ngốc chỉ biết quỳ nhà ngươi, ta chưa muốn tổn thọ đâu. Còn không mau đứng lên..."
Y thở dài, xoa cái tráng đã lấm tấm mồ hôi của hắn. Giọng điệu không giấu nổi trách móc lẫn thương tâm.
" Đúng là cái đồ không có lương tâm. Ngươi nghĩ ta là loại người gì? Độc ác đến nổi mà đem một thai phụ là ngươi thảy vào hố lửa tựa như địa ngục trần gian kia sao? "
Y hằng giọng.
" A Dao!!! Ngươi nghĩ ta đành lòng? ".
Giọng thì rõ lớn tiếng nhưng động tác lại trái ngược hoàn toàn, dịu dàng mà xoa đầu kẻ ngốc đang ngây đại kia.
Hắn ngước đôi mắt sửng sờ như là không tin tưởng mà nhìn y. Trợn tròn tròng mắt ừn ực nước như hỏi y có thật không.
Làm y cười khổ không thôi, một lần nữa nhắc lại lời nói, thông não cho cái con người ngốc lăng trước mặt này.
Hai tay áp vào má hắn. Nhìn sâu vào đôi mắt vô thần kia thăm thúy mà nói về viễn cảnh tương lai đầy tươi đẹp.
" Ngươi yên tâm, lời ta nói là thật, ta đã dàn xếp người ổn thỏa rồi. Chúng ta khi gần đến cực bắc cách ba dặm, ta và ngươi sẽ rẽ hướng đi trên con đường khác. "
Mắt y sáng ngời được tia nắng chiếu vào càng sáng rỡ như những vì tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-con-di-lam-phu-ong-giau-co/1184339/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.