Tôi vốn được cưng chiều từ nhỏ cho nên ăn hết đĩa thịt cũng không mấy cảm động, đại khái lúc đó nghĩ rằng Chân Dịch thấy tôi dễ thương cho nên mới lấy lòng mà thôi. Nhưng bởi vì nền gia giáo từ nhỏ tôi được dạy nên cũng vươn tay ra chọc một cái xúc xích bỏ vào cái đĩa vốn là của tôi ở trước mặt Chân Dịch rồi cười cười.
Tôi tự thấy nụ cười của tôi tuy không có lúm đồng tiền nhưng chắc chắn vô cùng chói mắt thế nên Chân Dịch mới đờ ra si mê nhìn tôi như vậy.
"Này cho cậu"
Tôi nói.
Chân Dịch khẽ ừ một tiếng rồi cúi đầu ngoan ngoãn ăn hết cái xúc xích tôi đưa.
Ngày ấy cái xúc xích tôi đưa chỉ là tiện tay thế nhưng lại có một cậu nhóc thực sự nhớ hương vị của nó suốt hơn mười năm.
Tôi và Chân Dịch quen nhau như thế, tình cảm không tốt không xấu, không xa không gần, chỉ giao du với nhau như những người bạn xã giao đơn giản. Tôi đến nhà cậu ta ăn và cậu ta thỉnh thoảng sẽ đến chơi nhà tôi, nói là đến chơi nhưng cậu ta chỉ ngồi trên phòng tôi đọc sách mà thôi, tĩnh lặng nhe một pho tượng khiến tôi vô cùng nhàm chán.
Chúng tôi cứ như vậy được năm năm, đến khi tôi 13 tuổi, bố tôi chính thức bị khai trừ khỏi tập đoàn Chân thị thì hai chúng tôi à không hai nhà chúng tôi trở mặt thành thù. Bố tôi không biết đã làm cách gì mà khiến Chân thị không đòi được một đồng đền bù nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-con-bo-tron/1969529/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.