Tôi được sinh khi bố và mẹ tôi đã lấy nhau được hơn mười năm thế nên theo một lẽ tự nhiên khi tôi ra đời tôi trở thành bảo bối, thành viên ngọc trong gia đình. Lúc ấy tôi cứ tưởng mình là phép màu, là món quà mà thượng đế ban tặng cho cha mẹ tôi, ngài thương xót cho cảnh đôi vợ chồng đầu đã hai màu tóc lại chưa có lấy một mụn con nên tặng tôi cho họ. Suy nghĩ ấy đã ăn sâu cắm rễ trong đầu một đứa trẻ non nớt, tôi lấy đó làm kiêu ngạo, lấy nó làm cái cớ để tôi có thể cáu gắt thậm chí nhiều khi còn là quát lên với cha mẹ mình. Cho đến một ngày, tôi vẫn còn nhớ rõ hôm ấy là một buổi sáng ảm đảm, mặt trời mãi mà vẫn không chịu xuất hiện, tôi đã thức giấc, cái váy màu be nhạt mềm mại sột soạt theo từng bước chân. Một đứa trẻ bảy tuổi như tôi vào một buổi sáng thức dậy đi tìm mẹ và đón nhận tôi là tiếng cốc ném vỡ tan tành dưới sàn nhà, tôi thấy mẹ tôi khuỵ chân xuống và đôi vai bà run lên bất lực. Bà cúi đầu nên tôi không nhìn thấy biểu cảm của bà chỉ thấy hai tay bà đưa lên không ngừng gạt đi nước mắt. Tôi nghẹn họng, nghẹn lại tiếng mẹ trong lòng tôi.
Trước vẻ thống khổ của mẹ tôi, người tôi gọi là bố hết sức bàng quan, ông để hai tay ra phía sau lưng thẳng tắp hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ của vợ mình.
Nhiều năm sau nghĩ lại, tôi phải gập đầu công nhận, đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-con-bo-tron/1969526/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.