Tôi bước vào trong, ánh sáng đèn làm mắt tôi lóa, những vật dụng phẫu thuật sắc lạnh dưới ánh đèn trắng. Mùi thuốc nồng nặc bên trong làm tôi buồn nôn. vị bác sĩ bên trong là một vị bác sĩ tuổi trung niên, nếp nhăn hằn sâu nơi khóe mắt. Bà nhìn tôi không mấy thiện cảm, giọng lạnh nhạt hỏi
“Cô Bất?”
“Vâng đúng là tôi”
Bà chỉ về phía cái giường trắng và bảo tôi nằm xuống, tôi làm theo, cố gắng thả lỏng người nhưng trong lòng cứ bất an thấp thỏm. Cầm tập hồ sơ bệnh án của tôi vị bác sĩ ấy đọc cho tôi nghe những dòng chữ mà tôi như đã thuộc lòng.
“Thai nhi được 3 tuần tuổi...Hừm thời điểm đẹp để bỏ đúng chứ cô gái?"
TRước câu nói ấy tôi không đáp lại, cổ họng khô nóng mỉm cười đáp trả.
“Thôi được rồi, chúng ta tiến hành thôi. Yên tâm đi không hề đau, tôi làm nghề này mười mấy năm rồi, tay nghề rất vững. Làm xong nhớ đi siêu độ cho con cô”
Bà ta bắt đầu lấy đồ nghề ra khử trùng còn tôi thì cởi quần ra im lặng nằm trên giường. Trong đầu vẩn vơ câu nói của bà ta... Siêu độ, nhớ siêu độ cho con cô....
Tiếng máy móc chạy bắt đầu vang lên những tiếng đáng sợ như đòi mạng, tôi rùng mình khi thanh kim loại vừa dài vừa lạnh đó tiến vào cơ thể. Tôi khóc, khóc vì tôi sợ hãi, khóc vì sự ích kỉ của bản thân, khóc cho dứa con chưa thành hình người đã bị bà mẹ nhẫn tâm là tôi ruồng bỏ. Con à
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-con-bo-tron/1969503/chuong-5-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.