7
Trong nguyên tác, Ân Tiện là một người độc lai độc vãng.
Không giao tiếp với bất cứ ai, tính cách rất lạnh lùng.
Hầu hết thời gian đều ngủ trong lớp, nhưng chưa từng trượt môn nào.
Tôi lo lắng nắm lấy góc áo.
Nuốt nước bọt.
Cậu ấy đánh giá tôi một vòng, đá đá chân bàn: "Ngồi phía trong, đổi bàn lại."
Tôi có chút bất ngờ ngẩn người nhìn cậu ấy, chỉ thế thôi?
Nhìn thái độ của người bên cạnh, tôi còn cho rằng mình phải bị đá té nhào cơ.
"Sao thế, đợi tôi giúp cậu à?"
"Không cần, không cần, tớ tự làm."
Nào dám làm phiền đại lão chứ.
Tôi ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, Ân Tiện ngồi ở bên ngoài.
Vừa ngồi xuống đã nằm sấp im lặng xuống ngủ.
Tôi nhìn thấy trong mắt Tần Tử Ngữ hiện lên thất vọng, nhếch khóe môi.
Bên cạnh có một đại lão, rất nguy hiểm, nhưng cũng rất an tâm.
Ít nhất, bọn họ không dám đi lên làm trò.
8
Vào giờ ăn trưa, lớp học tan ra.
Lớp trưởng vốn được thầy giáo dặn dẫn tôi đến căng tin đã hoàn toàn quên mất tôi.
Tôi phát sầu nhìn chằm chằm thiếu niên vẫn ngủ bên cạnh.
Sao tôi ra ngoài được đây!
Cậu ấy không đói sao?
Trong sách miêu tả ai mà làm phiều cậu ngủ đều gặp phiền phức hết.
Cái thiết lập quỷ yêu gì thế này!
Mười phút sau, điện thoại di động của Ân Tiện vang lên.
Cậu di chuyển, ngẩng đầu lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-chat-dui-phan-dien-benh-kieu/2872651/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.