Chương trước
Chương sau
7

Trong nguyên tác, Ân Tiện là một người độc lai độc vãng.

Không giao tiếp với bất cứ ai, tính cách rất lạnh lùng.

Hầu hết thời gian đều ngủ trong lớp, nhưng chưa từng trượt môn nào.

Tôi lo lắng nắm lấy góc áo.

Nuốt nước bọt.

Cậu ấy đánh giá tôi một vòng, đá đá chân bàn: "Ngồi phía trong, đổi bàn lại."

Tôi có chút bất ngờ ngẩn người nhìn cậu ấy, chỉ thế thôi?

Nhìn thái độ của người bên cạnh, tôi còn cho rằng mình phải bị đá té nhào cơ.

"Sao thế, đợi tôi giúp cậu à?"

"Không cần, không cần, tớ tự làm."

Nào dám làm phiền đại lão chứ.

Tôi ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, Ân Tiện ngồi ở bên ngoài.

Vừa ngồi xuống đã nằm sấp im lặng xuống ngủ.

Tôi nhìn thấy trong mắt Tần Tử Ngữ hiện lên thất vọng, nhếch khóe môi.

Bên cạnh có một đại lão, rất nguy hiểm, nhưng cũng rất an tâm.

Ít nhất, bọn họ không dám đi lên làm trò.

8

Vào giờ ăn trưa, lớp học tan ra.

Lớp trưởng vốn được thầy giáo dặn dẫn tôi đến căng tin đã hoàn toàn quên mất tôi.



Tôi phát sầu nhìn chằm chằm thiếu niên vẫn ngủ bên cạnh.

Sao tôi ra ngoài được đây!

Cậu ấy không đói sao?

Trong sách miêu tả ai mà làm phiều cậu ngủ đều gặp phiền phức hết.

Cái thiết lập quỷ yêu gì thế này!

Mười phút sau, điện thoại di động của Ân Tiện vang lên.

Cậu di chuyển, ngẩng đầu lên từ khuỷu tay của mình, duỗi thẳng cơ thể.

Tiện tay nhấn chuông, sau đó thản nhiên liếc mắt nhìn tôi một cái rồi rời khỏi chỗ ngồi.

Nhìn Ân Tiện biến mất trong lớp học, tôi mới bắt đầu cảm thấy đói.

Trường học rất lớn, không ai dẫn đường nên tôi mất rất lâu vẫn không thể tìm thấy vị trí của căng tin.

Học sinh gặp được trên đường, ai cũng đều tránh xa tôi.

Tôi không nói gì, hào quang vạn người mê của nữ chính thật sự quá dữ dằn.

Một vài lời đồn đã khiến cho mọi người trong trường cô lập tôi.

Chờ tôi vất vả lắm mới tìm được vị trí căng tin, phát hiện không còn bao nhiêu đồ ăn.

Chỉ còn thừa lại những món không ngon.

Quá đáng hơn là giá cả còn rất đắt!

Trong một khoảnh khắc do dự, tôi nghe ai đó gọi tên tôi.

Quay lại, nhìn thấy một vài khuôn mặt khiến tôi phải mệt mỏi.

"Vãn Nguyệt!".

Tần Tử Ngữ xông lên, thân mật khoác tay tôi.

"Lúc tan học tớ muốn cùng ăn cơm với cậu, nhưng cậu ngồi bên cạnh Ân Tiện, nên tớ không dám qua quấy rầy."



Tôi nổi da gà, rút tay ra.

"Còn chưa ăn cơm đi, vừa rồi tớ đã mua một phần cho cậu."

Tần Tử Ngữ nói xong nháy mắt với Từ Hồng, tôi mơ hồ bất an nhìn Từ Hồng bưng mâm cơm tới.

Từ Hồng đi tới trước mặt tôi, đưa đĩa cho tôi.

Tôi vừa giơ tay lên, còn chưa tiếp xúc với đĩa, một tiếng động lớn, đĩa rơi xuống đất.

Quần áo của tôi bị bẩn vì bị đồ ăn bắn lên.

Còn chưa kịp mở miệng, Từ Hồng đã tiểu nhân cáo trạng trước:

"Cô bị gì vậy, Tử Ngữ có lòng tốt mua đồ ăn cho cô, cô không thích cũng đừng hất đi chứ!"

Vẻ mặt Tần Tử Ngữ uất ức.

Tôi...

Tôi không thèm tranh luận cho mình, khi làm động tác này bọn họ che giấu rất cẩn thận, cho dù có nói cũng không ai tin tưởng tôi, chỉ cảm thấy tôi đang ngụy biện.

Tôi giận tới bật cười.

Nhặt thức ăn rơi trên mặt đất lên, ném lên người Tần Tử Ngữ và Từ Hồng.

Bên tai vang lên tiếng thét chói tai của bọn họ.

Trần Lạc xông lên, đẩy tôi một cái, tôi ngã xuống đất.

Cậu ta hung tợn trừng mắt nhìn tôi rồi xoay người trấn an cảm xúc của Tần Tử Ngữ.

Cách đám người xem kịch, tôi nhìn anh trai tiện nghi Tần Tử Thư của tôi, ánh mắt nhìn tôi lóe lên chán ghét.

Tôi lặng lẽ đứng lên từ trên mặt đất, bây giờ tôi, giống như một kẻ đáng thương bị cả thế giới quay lưng.

Lơ đãng ngẩng đầu, đập vào mắt tôi là Ân Tiện đang chống cằm xem trò hề ở tầng hai.

Cậu ấy đang ung dung cắn một miếng bánh mì, nhìn chằm chằm vào tôi một cách thờ ơ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.