Lâm Hiểu mặc dù chưa từng nói nhiều lời về vị hôn phu của cô, nhưng trên đường đến thành phố H đối với vị hôn phu thần bí của cô đại khái hiểu được chút ít, tối thiểu nhất biết hắn là người tàn tật, nhưng ai có thể biết lúc này đã biến hóa nhanh chóng thành thủ lĩnh Thần Hi!
Lâm Hiểu nhìn ánh mắt kinh ngạc của hai người, không giải thích nhiều lời mà trực tiếp dẫn bọn họ đi tìm Đường Thiên Dật, thuận tiện nói chuyện của Trịnh Tĩnh Gia.
Trên lầu đã thanh lý xong, nguyên cũng không có bao nhiêu thây ma, bọn họ nhiều người như thế chỉ trong mười mấy phút đã quét sạch thây ma trong tòa nhà. Đường Thiên Dật ở lầu 3, lúc bọn Lâm Hiểu đi đến, hắn đang cùng Cố Tử Dương bàn bạc chuyện gì đó.
Thấy Lâm Hiểu đi đến, hắn nhếch môi, "Sao em đi lâu thế?"
Lâm Hiểu bước nhanh tới kéo cánh tay hắn, "Vừa rồi em gặp vài người bằng hữu, nhất thời cao hứng không xem thời gian. Em giới thiệu cho mọi người quen biết, vị này là Trịnh Thanh Quang, đây là em gái anh ấy Trịnh Tĩnh Gia, đây là Phó Hạo. Em đã kể với anh trước đây."
Đường Thiên Dật nhìn mấy người trước mặt, bắt tay với Trịnh Thanh Quang cùng Phó Hạo, "Xin chào, tôi là Đường Thiên Dật."
Trịnh Thanh Quang khách khí nói ra, "Đường thủ lĩnh, thật sự là ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Mấy người tán gẫu vài câu, Lâm Hiểu liền hướng Đường Thiên Dật nói ra thỉnh cầu của Trịnh Thanh Quang.
Còn lại Trịnh Tĩnh Gia đang nhìn đến Đường Thiên Dật, trong nháy mắt liền ngây người, nhìn người đàn ông trước mắt cao lãnh như ánh trăng, từ mạt thế đến nay trừ anh của mình ra, cô chưa từng thấy người ưu nhã tuấn dật như Đường Thiên Dật, vì vậy vừa nhìn thấy Đường Thiên Dật liền bị vẻ ngoài của hắn hấp dẫn. Trịnh Thanh Quang đẩy Trịnh Tĩnh Gia một phen mới làm cô hồi phục tinh thần lại, sắc mặt chợt phiếm hồng, nhẹ nhàng nói, "Chào Đường đại ca."
Lâm Hiểu thấy cử động của Trịnh Tĩnh Gia, nhíu mày, trong nháy mắt lại giãn ra, cô đã có thói quen phản ứng của phụ nữ khi mới nhìn thấy Đường Thiên Dật, do vậy cũng không quá để ý.
Đường Thiên Dật phảng phất như không nhìn thấy Trịnh Tĩnh Gia, ánh mắt chỉ nhìn Trịnh Thanh Quang, nhíu mày, "Trịnh đội trưởng dự định trả thù lao như thế nào?"
Đường Thiên Dật chỉ nhìn trên lập trường kinh doanh, nếu không nể mặt Lâm Hiểu, loại chiếu cố người bình thường như thế này, bình thường Thần Hi không bao giờ nhìn tới. Mắt Đường Thiên Dật quét đến cô gái phía sau lưng Trịnh Thanh Quang, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lại không mang theo chút tình cảm nào.
Trịnh Tĩnh Gia cảm nhận được ánh mắt Đường Thiên Dật lạnh như băng, cắn cắn đôi môi đầy đặn, cúi đầu.
Đường Thiên Dật cùng Trịnh Thanh Quang thỏa thuận giá cả, Trịnh Thanh Quang khẩn thiết đề ra buổi tối nghỉ ngơi cùng chỗ với đội Thần Hi, "Chúng tôi sẽ không phiền toái đến Thần Hi."
Đường Thiên Dật nhàn nhạt nói ra, "Hy vọng các người tuân giữ quy củ."
Coi như là đáp ứng, sau lại cùng bọn Trịnh Thanh Quang tán gẫu một hồi, sau đó ôm Lâm Hiểu tiến vào một gian phòng đã quét dọn sạch sẽ.
Bởi vì đang ở bên ngoài, buổi tối hôm nay Đường Thiên Dật cùng Lâm Hiểu không tiến vào không gian, hai người chỉ ôm nhau ngủ.
Ban đêm có thây ma tấn công, nhưng đẳng cấp đều không cao, không xảy ra chuyện gì.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, tất cả mọi người lần nữa lên đường.
Rõ ràng khác với ngày đầu tiên, bọn họ vừa mới lên đường đã bắt đầu bắn nhau, cả tòa thành bên trong kịch liệt tiếng súng, Đường Thiên Dật cũng thay đổi bộ dáng lười nhác trước đây, toàn bộ hành trình đều ngồi yên tĩnh ở ghế sau. Lâm Hiểu nhìn ra được lúc này tinh thần lực của hắn đang ở trạng thái phóng ra ngoài, nếu có biến Đường Thiên Dật có thể lập tức kịp phản ứng. Đến buổi tối, bọn họ đến mục tiêu là địa điểm phụ cận một cửa hàng, sau khi thanh lý mọi việc ở chỗ đó thì bắt đầu kiểm tra tổn thất, bất kể là quân đội hay binh lính đánh thuê, tỉ lệ tử vong đều hết sức dọa người, mà bọn họ còn chưa đi đến địa phương kinh khủng nhất.
Vì vậy, buổi tối Đường Thiên Dật vẻ mặt nghiêm túc dặn dò tất cả mọi người cao độ cảnh giác, tòa thành này có thây ma cấp 5, nhưng hai ngày nay chỉ xuất hiện cấp 3, cấp 4, bọn họ hôm nay chiến đấu kịch liệt như thế, không có đạo lý thây ma cấp 5 không nghe được, hắn không xuất hiện, chỉ có thể nói rõ con thây ma cấp 5 này đang ở tùy thời mà hành động. Lâm Hiểu biết rõ, thây ma đẳng cấp càng cao, trí tuệ sẽ càng cao, thây ma cấp 5 cơ hồ có trí lực của trẻ em 6, 7 tuổi.
Tất cả mọi người không dám buông lỏng, nhưng buổi tối hôm qua lại là sóng lặng gió êm, trừ mấy cái thây ma không đẳng cấp ở bên ngoài, đến thây ma cấp một cũng rất ít. Sắc mặt Đường Thiên Dật từ buổi sáng không được khá, hắn rất rõ ràng, giờ phút này trong thành H không có thây ma hệ tinh thần cấp 2, cấp 3 đến công kích bọn họ, căn bản là do thây ma cấp 5 uy áp khiến cho các thây ma cấp bậc thấp hơn không dám lại đây.
Nói cách khác lúc này thây ma cấp 5 đang ở gần chỗ bọn họ, mà nó tựa hồ như mèo vờn chuột chờ tất cả con người tiến vào.
Vốn là tưởng tượng sẽ phát sinh chiến đấu kịch liệt vào ban đêm, thế mà cũng không có chuyện gì, làm tất cả mọi người đều ý thức mưa gió nổi lên sau càng mãnh liệt, cho dù bọn họ không thể tinh tường hiểu rõ tình huống thây ma, nhưng bất kể vì lý do gì, chẳng mấy chốc sẽ có đại chiến.
Cả ngày hôm qua chiến đấu, Thần Hi cũng có tổn thương, một đội viên bị trọng thương, còn có mấy người bị thương nhẹ, mặc dù không ai tử vong, nhưng cũng làm cho các đội viên trong nội tâm đè nén.
Cố Tử Dương là đội trưởng đội chiến đấu Thần Hi, tự nhiên đứng dậy, "Đừng nguyên một đám mặt mày ủ rũ như vậy, con người đều sẽ chết, chỉ là sớm hay muộn thôi. Nếu các người hiện tại khiếp đảm, tôi có thể để người đó rời đi. Nhưng nếu lúc này không đi, đến lúc đó không tuân mệnh lệnh, các người biết rõ hình phạt của Thần Hi."
Tất cả mọi người rợn tóc gáy, âm thầm nhìn thủ lĩnh mây trôi nước chảy bên cạnh Cố Tử Dương, cái cổ co rụt lại, tiếp theo lại lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực bày tỏ chính mình cho tới bây giờ không sợ sinh tử. Buồn cười, bị thủ lĩnh nhớ kỹ mặt, đó chính là sống không bằng chết nha. Hơn nữa, phúc lợi Thần Hi vẫn là tốt nhất, bọn họ nếu là chết trận, người thân thuộc sẽ được Thần Hi phụ trách, mặc dù không thể bảo đảm ăn no mặc ấm, nhưng tối thiểu có Thần Hi một ngày, bọn họ cũng sẽ không chết đói.
Đường Thiên Dật không đếm xỉa đến nguyên một đám đang nhìn hắn, đặc biệt đem La Tiểu Bàn cùng Nghiên Kinh lại, "Hai người chịu trách nhiệm bảo vệ Hiểu Hiểu. Đợi tí nữa ngây ngốc ở phía sau là được."
Lâm Hiểu không phục, "Em không cần bảo vệ, em muốn ở bên cạnh anh."
"Không được, em nhất định phải ở phía sau."
Lâm Hiểu ngạnh cái cổ, "Em muốn cùng anh chiến đấu."
Đường Thiên Dật ánh mắt âm trầm nhìn Lâm Hiểu, Cố Tử Dương trong lòng giật mình, không tốt rồi, thủ lĩnh tức giận, trong nội tâm âm thầm lo lắng vì Lâm Hiểu, kết quả Lâm Hiểu không lùi bước chút nào, cố chấp nhìn Đường Thiên Dật, cuối cùng ngược lại Đường Thiên Dật bất đắc dĩ lui bước, "Được rồi, em có thể không lùi ra sau, nhưng không thể đến tiền tuyến phía trước. Không được phép cò kè mặc cả nữa, đây là ranh giới cuối cùng của anh."
Lâm Hiểu không còn cách nào, chỉ có thể tức giận đáp ứng. Đường Thiên Dật tiếp tục bố trí phân công mọi người, La Tiểu Bàn lặng lẽ vì Lâm Hiểu nhếch lên ngón tay cái , không hổ là đại tỷ, đến mông lão hổ cũng dám mò.
Đoàn người chờ xuất phát, hướng phía bên ngoài mục đích 2km.
Chỗ súng ống đạn dược ở trung tâm thành phố này là một nhà xưởng công nghiệp quân sự, càng đến gần xưởng, thây ma bên ngoài càng ít, đến chỗ xưởng rồi, từ ngoài cửa nhìn vào bên trong tới một con thây ma cũng không có.
Người phụ trách bên quân đội sắc mặt đen thui, trong nội tâm không khỏi bồn chồn. Bọn họ đã tổn thất gần hai phần ba quân nhân bình thường, người có dị năng cũng đã tổn thất hơn hai mươi, cục diện chủ khống của quân đội đã bị đánh vỡ, giữa quân đội và binh đoàn đánh thuê thực lực đã không phân cao thấp, đương nhiên bởi vì những đoàn binh lính đánh thuê này làm theo ý mình, phân tán ra. Khi quân đội còn mạnh, bọn họ không thống nhất vẫn còn được, nhưng bây giờ, chỉ bằng số thủ hạ trước mắt này chỉ sợ sẽ là một hồi ác liệt. Cũng còn may, hiện thời thây ma còn chưa ra, nói trước ra vẫn còn sớm, huống chi trên người hắn không chỉ có một nhiệm vụ thu thập súng ống đạn dược, nghĩ đến đây trong mắt hắn hiện lên một tia sát ý.
Đinh đại tá ra hiệu cho tất cả mọi người dừng lại, "Tình hình bên trong quỷ dị như thế, mọi người chúng ta vẫn nên ở chung một chỗ hành động cho thỏa đáng."
Phân phó tất cả người xong, liền dẫn đầu bước vào xưởng công nghiệp quân sự.
Lâm Hiểu theo sát sau lưng Đường Thiên Dật, "Dật ca ca, anh nói thây ma cấp 5 có phải ở bên trong hay không?"
"Không sai, hắn đang ở chỗ này chờ chúng ta."
Lâm Hiểu hít một ngụm khí lạnh, "Như thế nói, hắn biết rõ mục tiêu của chúng ta? Hắn làm sao biết được?"
"Mặc kệ hắn làm sao biết, em tí nữa không được xông lên phía trước."
Lâm Hiểu hừ hừ một tiếng, xem như hiểu rõ. Tất cả mọi người cẩn thận đi tới, vừa tới trước một tòa nhà, trong sân bãi vốn trống trải trong chớp mắt từ bốn phía lao ra vô số thây ma. Mà thây ma ngoài cửa cũng liên tục không ngừng tiến vào.
Đường Thiên Dật nguyên bản không lộ vẻ gì trên mặt, cuối cùng đã có sắc xanh, "Không tốt, con thây ma này thế mà lại hiểu được, lợi dụng uy áp của chính mình để khống chế những thây ma khác!" Mặc dù chỉ có thây ma hệ tinh thần có thể khống chế hành động của thây ma khác, nhưng thây ma đẳng cấp cao vẫn có thể lợi dụng uy lực của mình áp đặt đe dọa thây ma cấp bậc thấp hơn, giống như trong thế giới động vật, đẳng cấp thấp trời sinh em ngại đẳng cấp cao.
Cho nên thây ma cấp cao mặc dù không khống chế được hành động của thây ma khác, nhưng có thể dùng áp lực của đẳng cấp mình giam cầm thây ma cấp bậc thấp ở một chỗ. Đến lúc nó vừa thu lại uy áp của mình, những thây ma cấp thấp kia không bị áp chế nữa, trong nháy mắt từ khắp các địa phương vọt ra.
Tất cả mọi người cũng không nghĩ tới tình huống hiện tại, còn tưởng rằng thây ma bên trong đều bị thây ma cao cấp dọa sợ, chỉ cho là toàn bộ khu chỉ có con thây ma đẳng cấp cao này, nào biết trong nháy mắt liền bị một đống thây ma vây lại.
Tất cả đồng loạt ra tay, công kích thây ma xung quanh. Trịnh Tĩnh Gia thấy được tình huống này đầu tiên là ngây người, tiếp theo là kêu lên một tiếng sợ hãi cao vút, Lâm Hiểu ở cách đó không xa, vừa nhìn thấy biểu hiện này của cô, rủa thầm một tiếng, đáng chết! Trịnh Thanh Quang sao có thể để em gái trở thành mục tiêu của tất cả thây ma, Lâm Hiểu lập tức tiến lên che miệng Trịnh Tĩnh Gia, thấp giọng quát, "Câm miệng!"
Tình cảnh lúc này thành một trận hỗn loạn, Trịnh Thanh Quang vừa nhìn không đúng, lập tức nhìn về phía Lâm Hiểu, "Lâm Hiểu, tôi..."
Lâm Hiểu biết rõ anh muốn nói cái gì, cắn răng, một phen đi qua giữ chặt Trịnh Tĩnh Gia, "Đi theo tôi." Bởi vì lúc trước Đường Thiên Dật phân phó, Nghiên Kinh cùng La Tiểu Bàn vẫn luôn bảo vệ Lâm Hiểu, Lâm Hiểu kéo Thu Tiểu Quân hướng tới phía Đường Thiên Dật.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]