Chương trước
Chương sau
Có Trịnh Thanh Quang gia nhập, Lâm Hiểu đánh nhau như cá gặp nước, thây ma cấp 2 vốn cùng cấp với Lâm Hiểu, nhờ Trịnh Thanh Quang thỉnh thoảng đánh lén, nó dần dần yếu đi.

Trịnh Thanh Quang thúc giục dị năng, nhảy lên thật cao, cầm vũ khí trong tay nhắm vào đầu lâu thây ma cấp 2, nó há miệng thật to phun lửa ra, nhưng hỏa lực đã không còn lợi hại như cũ, Trịnh Thanh Quang quay người lại, lập tức mau chuyển đi nơi khác.

"Cơ hội!" Lâm Hiểu ánh mắt sáng ngời, lúc thây ma cấp 2 phun lửa ra, vừa vặn nó không phòng bị, cô động thủ thật nhanh, chạy nước rút đến, trong tay phát ra tên lửa trong khoảnh khắc đã đến sau lưng thây ma cấp 2. Nó cảm giác được nguy hiểm vội vàng quay lại, phát ra hỏa cầu đón hướng tên lửa, trong nháy mắt hai đám lửa quang chạm nhau phát ra tiếng nổ kinh người, cuối cùng biến mất trong không khí.

Nhưng Lâm Hiểu công kích vẫn chưa xong, người cô đã đến trước mắt thây ma, dùng hết khí lực toàn thân cầm mã tấu trong tay chém xuống đầu nó, lúc này thây ma cấp 2 đã không còn bao nhiêu dị năng, không còn đỡ kịp tốc độ của Lâm Hiểu. Một ánh đao lóe qua, đầu thây ma cấp 2 đã bị Lâm Hiểu chém rụng.

Lâm Hiểu hai tay nắm chặt mã tấu, ngực kịch liệt phập phồng, trong miệng thở như trâu, trong lòng bàn tay đã tràn đầy căng thẳng mồ hôi, đây là cô lần đầu tiên chém giết thây ma cấp 2, nói không khẩn trương là gạt người. Nhưng thời gian không cho cô căng thẳng lâu, cô phải tiếp tục chiến đấu, cho đến khi xác định đã giết chết nó, Lâm Hiểu mới thoáng bình phục lại.

Trịnh Thanh Quang vội vàng chạy đến, "Lâm Hiểu, cô không có sao chứ?"

Nghiên Kinh đem một thây ma bình thường cuối cùng dọn dẹp sạch sẽ, cũng chạy qua quan tâm hỏi thăm.

Lâm Hiểu miệng to hít vào một hơi, "Tôi không sao."


Tiếp theo mới xoay người nhìn thây ma cấp 2 té trên mặt đất, cười tươi tắn, cuối cùng cô đã có được tinh hạch cấp 2 hệ hỏa. Cô dùng lang nha bổng khều tinh hạch ra, xoa xoa rồi bỏ vào trong túi.

"Người kia như thế nào?" Lâm Hiểu hỏi.

Trịnh Thanh Quang vỗ đầu một cái, "Tôi, tôi tại sao lại quên anh ta, tôi đi xem một chút."

Nghiên Kinh chúc mừng Lâm Hiểu, "Tìm được một cái tinh hạch tương xứng với dị năng của mình thật không dễ."

Lâm Hiểu lòng có ưu tư, biết rõ anh đang lo lắng cho dị năng của chính mình, "Yên tâm đi, luôn luôn có, thời cơ chưa đến thôi. Nếu trên đường không có, đến căn cứ sẽ xem có người muốn đổi hay không."

Nghiên Kinh gật gật đầu, "Cũng chỉ có thể như vậy."

Sau đó bọn họ đi đào tinh hạch trong đống thây ma, Lâm Hiểu cảm thấy trừ thây ma cấp 2 cùng những thây ma do Nghiên Kinh chết là thuộc nhóm mình, những cái khác đều thuộc về người kia, vì không phải là bọn cô giết đám tang thi đó. Cô bọc những tinh hạch này riêng vào một bọc.

Bất quá trong đám này Lâm Hiểu phát hiện một tinh hạch rất kỳ quái, màu đen nhánh. Cô suy nghĩ, đoán ra đó là tinh hạch hệ tinh thần, trong sách có nói mấy lần nhưng lúc đó Lâm Hiểu không để ý. Dù sao thây ma hệ tinh thần là rất hiếm, nữ chủ Hứa Nhan có gặp qua mấy lần, lần đầu tiên gặp cô ta cũng không biết nó lợi hại, còn may cô có không gian có thể ẩn núp, nhưng toàn bộ người đi theo đều bị diệt, về sau mỗi khi nữ chủ gặp được thây ma hệ tinh thần đều là đi vòng qua.

Nghĩ tới đây, Lâm Hiểu rùng mình, boss không phải là người có dị năng tinh thần hay sao? Nguyên trong sách boss có dị năng hệ sấm sét, hiện tại vì mình có thay đổi chút ít khiến cho dị năng của boss cũng thay đổi theo. Nghĩ lại, trong sách cũng không có nói đến có người có dị năng hệ tinh thần, mà hiện tại Đường Thiên Dật lại có! Chẳng lẽ đây là bug từ nguyên sách tác giả lưu lại? Vậy sẽ giải thích được vì sao trong sách nguyên bản có thây ma hệ tinh thần mà lại không có người có dị năng hệ tinh thần. Rất có thể theo trong sách, nhân vật phản diện boss là che dấu dị năng của chính mình! Lâm Hiểu đột nhiên càng kinh hãi, nếu như cô không thay đổi vận mệnh Đường Thiên Dật, hắn sẽ biến thành bộ dáng gì?

Đột nhiên, Nghiên Kinh làm Lâm Hiểu đang suy nghĩ bừng tỉnh lại, "Người này làm sao bây giờ?"

Lâm Hiểu nhìn về hướng Nghiên Kinh chỉ, Trịnh Thanh Quang đang đỡ một người đàn ông chậm rãi đi tới, người này rõ ràng chỉ ở dị năng cấp một nhưng lại có thể sống sót dưới tay thây ma cấp 2, khẳng định là người tài ba.

"Trước đem theo đi, chúng ta lại quan sát anh ta có thích hợp làm đồng đội hay không."

Bọn họ không trở thành đồng đội với Trịnh Thanh Quang, bởi vì anh còn có thân nhân ở thành phố H, không nhất định sẽ nguyện ý chạy khắp nơi với Lâm Hiểu.

Còn sự tình của boss, Lâm Hiểu chỉ có thể đè xuống bất an, sau khi trở về cô sẽ suy nghĩ kỹ càng hơn.

Nghiên Kinh gật gật đầu, sau khi anh đi theo Lâm Hiểu, cô đã không kiêng dè đem nguyên tắc xử sự nói cho anh, cũng giải thích nguyên nhân cô nhìn trúng anh. Anh thật cao hứng tìm được đồng đội có thể thẳng thắn như vậy, dù sao ở mạt thế dạng người này đã rất ít, hiện tại anh không còn thân nhân gì, đi theo Lâm Hiểu là lựa chọn tốt nhất, huống chi anh cũng cảm thấy trên người Lâm Hiểu có loại khí tức thần bí gì đó, đi theo cô anh sẽ có thể sống ở mạt thế tốt hơn những người khác.


Trịnh Thanh Quang đã đem người đỡ lại đây, "Đây là Lâm Hiểu, đây là Nghiên Kinh. Anh ấy gọi là Phó Hạo." Trịnh Thanh Quang đơn giản giới thiệu một chút tên từng người.

Lâm Hiểu hướng về Phó Hạo gật gật đầu, "Các người đến cục cảnh sát làm cái gì?"

Phó Hạo mặt không có chút máu, vẻ mặt bi thống, "Vì vũ khí."

Nghiên Kinh cùng Trịnh Thanh Quang ánh mắt sáng ngời, bọn họ hai người dị năng còn chưa lợi hại, hiện thời hành tẩu ở mạt thế lợi hại nhất chính là vũ khí nóng, vừa nghĩ tới bọn họ cũng có thể có được vũ khí, trong lòng một phen kích động, mỗi người đàn ông đều thích súng, hiện thời gần ngay trước mắt, tâm làm sao không động?

Lâm Hiểu vừa nhìn thần sắc hai người cũng biết họ hưng phấn cái gì, vũ khí xác thực là đồ tốt, ít nhất trước mắt mà nói, người có dị năng có được vũ khí là hầu như không có biện pháp, đương nhiên tới hậu kỳ sẽ khác.

"Đi, chúng ta đi vào tìm vũ khí."

Vì đang vội, Lâm Hiểu đề nghị mọi người chia nhau hành động, kỳ thật cũng là vì cô muốn có thể trong bóng tối thu một chút phóng vào trong không gian.

Toàn bộ trong cục cảnh sát không còn một tên tang thi nào. Từ vài phòng làm việc Lâm Hiểu tìm được 2 súng lục cùng hộp 10 viên đạn, cô đem tất cả bỏ vào không gian.

Lúc này, trong một gian phòng có tiếng Trịnh Thanh Quang kích động, "Tất cả mọi người đến đây, tôi đã tìm được quân khố!" * kho vũ khí

Lâm Hiểu lập tức hướng tới chỗ Trịnh Thanh Quang.

Khi Lâm Hiểu tới, phát hiện 3 người đàn ông thế mà vuốt ve vũ khí trong tay như đang vuốt ve người yêu, lộ ra vẻ si mê. "Này, các người đủ rồi. Nếu đã tìm được, chúng ta mau mang đi."

Trong kho cục cảnh sát này súng ống còn nhiều, bọn họ tổng cộng tìm được 16 khẩu súng cùng hai thùng đạn lớn.

Mấy người vội vàng bắt đầu khuân đồ, kết quả vừa tới cửa cảnh cục, Lâm Hiểu bọn họ lại phát hiện xung quanh thế nhưng bắt đầu chậm rãi xuất hiện thây ma, có tên tang thi đã đến cách cửa chỉ 3 mét, "Không tốt, chúng ta nhanh tay một chút, thây ma từ xa đã đến."

Thu Tiểu Quân, Nghiên Kinh cùng Phó Hạo lập tức tăng nhanh tốc độ, còn Lâm Hiểu chịu trách nhiệm cảnh giới cùng xử lý thây ma tiến đến gần.

Mười phút sau, bốn người ngồi trên xe nghênh ngang rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.