Chương trước
Chương sau
Nhà triển lãm dù khá lớn nhưng rất khó không bị người trông thấy, bởi vì vậy Lâm Hiểu tìm cho Mắt kính một căn nhà gần đó không có ai, rồi mới cho hắn nuốt tinh hạch.

Trong 3 ngày, Tiền San San vẫn muốn tìm cơ hội đem thuốc bỏ vào trong thức ăn của Lâm Hiểu, nhưng mấy ngày nay Lâm Hiểu chỉ ăn đồ mình để trong xe, căn bản không dùng đồ bọn họ cung cấp. Mỗi lần chứng kiến sắc mặt Dũng Ca càng thêm trầm, Tiền San San càng sợ hết hồn hết vía, cô biết rõ Dũng Ca không có bao nhiêu nhẫn nại.

Chạng vạng ngày thứ 3, Mắt kính xuất hiện trước mắt Lâm Hiểu.

Mắt kính bình thường cũng không cho bất cứ cảm giác tồn tại nào, cho nên cũng không ai phát hiện hắn biến mất 3 ngày. Người cùng phòng hắn cũng chẳng quan tâm sinh tử của hắn, mà bọn Dũng Ca gần đây cũng không đi ra ngoài, từ lúc Mắt kính biến mất cho đến lúc xuất hiện trở lại, không ai biết hắn đã ra ngoài.

Trong lòng Lâm Hiểu thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng không để cho cô thất vọng, nếu không mình phải lên đường một mình, dù sao thời gian không đợi người, cô không thể ở thành phố S này quá lâu. Hơn nữa thành phố S ngày càng nguy hiểm, có lẽ cô được không gian chữa trị và bồi bổ thân thể, giờ đây cô có thể mơ hồ cảm giác được trong lòng thành phố S có một nhân vật gì đó hết sức khủng bố. Hiện tại đang là mùa hè, nhân loại hoạt động gấp nhiều lần, huyết nhục cung ứng từ con người làm cho tên kia càng ngày càng lớn mạnh.

Giờ phút này Mắt kính đã không còn trầm lặng như Lâm Hiểu thấy lúc trước nữa, hắn đem đến cảm giác tràn trề hy vọng, như một người cuối cùng đi ra khỏi vực sâu.

Lâm Hiểu lần đầu tiên lộ ra tươi cười chân thành, "Chúc mừng."

Mắt kính lộ ra nụ cười sáng lạn, "Đa tạ Lâm tiểu thư trợ giúp!"

Lâm Hiểu khoát khoát tay, "Có thể đạt được dị năng là bản lĩnh của anh, tôi nhiều nhất chỉ là cung cấp một cơ hội. Đúng rồi, anh đạt được dị năng hệ gì?"

Mắt kính xụ mặt xuống, "Tôi là dị năng hệ mộc." Hắn vươn tay lên, trên tay liền xuất hiện một cái mầm nhỏ, nói thật cái mầm này tuyệt đối đem đến cảm giác thật đáng yêu. Nhưng mà ở mạt thế này, đáng yêu như vậy để làm cái gì?

Lâm Hiểu không thất vọng chút nào, "Mặc dù dị năng của anh bây giờ rất yếu, nhưng tác dụng có thể rất nhiều, tỷ như trồng trọt. Hiện tại mạt thế thiếu nhất chính là lương thực. Hơn nữa dị năng càng đi về sau càng cường đại, ai có thể biết được dị năng này nhìn có vẻ không dùng được vào việc gì lại trở nên lợi hại thì sao."

Lâm Hiểu không nói láo, trong sách có đề cập đến trong đám Hứa Nhan có một người dị năng hệ mộc, hắn là chuyên viên nghiên cứu, thực vật ở mạt thế sau một thời gian cũng bị sinh ra biến dị, người này sau đó đã nghiên cứu ra được cách điều động thực vật biến dị này chiến đấu cho mình.

"Nghĩ nhiều cũng vô dụng, tôi không có lòng tham như thế, dù sao tôi cũng đã đạt được khát vọng của nhiều người, hiện đã có dị năng." Mắt kính chỉ cho là Lâm Hiểu đang an ủi mình, cũng không đem lời nói của cô để trong lòng, bất quá Lâm Hiểu nói đúng, lực công kích của mình không đủ thì có thể phát triển từ những phương diện khác.


Lâm Hiểu vừa nhìn cũng biết Mắt kính căn bản không tin lời mình nói, bất quá cô cũng không sao.

"Đúng rồi, cô làm sao biết được dùng tinh hạch có thể trở thành người có dị năng?" Câu này Mắt kính muốn hỏi lâu rồi, ban đầu hắn không ý thức được vật đó là gì, nhưng lúc ăn vào hắn liền hiểu, đó là tinh hạch trong đầu thây ma!

Kể từ giai đoạn trước đã truyền ra tin tức tinh hạch có thể làm người có dị năng tăng lên đẳng cấp, Dũng Ca liền thu thập tinh hạch khắp nơi, bởi vì vậy Mắt kính cũng may mắn đã từng gặp một hai lần.

"Đương nhiên nghe người có dị năng khác nói." Lâm Hiểu nói bừa.

"Vậy có phương pháp khác để có được dị năng không?" Thời gian qua mọi người cơ bản cũng đã biết người có dị năng là do nguyên nhân bộc phát nào đó mà thu hoạch được, nhưng chưa từng nghe nói qua ăn tinh hạch thây ma cũng có thể có dị năng. Nếu hắn thành công, đã có phương pháp này, vậy có thể có phương pháp khác hay không?

"Đương nhiên có, tôi chính là bị thây ma cắn, sau đó mới đạt được dị năng."

Nghe được Lâm Hiểu nói như thế, làm ánh mắt Mắt kính mở to, "Nói cách khác hiện tại có ba loại phương pháp có thể đạt được dị năng? Như vậy tỷ lệ mỗi loại phương pháp là thế nào?"

Lâm Hiểu cảm giác có chút nhức đầu, như thế nào lại không phát hiện ra người này lại nói nhiều như vậy.

"Đây tôi cũng không biết, anh muốn biết thì tự mình đi tìm đáp án."

Mắt kính không hỏi nữa, nhưng Lâm Hiểu nhìn dáng vẻ của hắn, có lẽ hắn sẽ tự mình chậm rãi đi tìm đáp án.

"Còn chưa chính thức giới thiệu, tôi tên là Nghiên Kinh. Sau này xin chỉ giáo nhiều hơn." Bỏ qua một bên đề tài mới vừa rồi, Nghiên Kinh vươn tay, nghiêm túc tự giới thiệu mình.

Này, tên này thật xứng với tước hiệu hắn nha! Vừa đeo mắt kính, tên gọi lại phù hợp như vậy.

Lâm Hiểu vươn tay, "Cũng vậy." Hai người nhìn nhau cười một tiếng.

Sau đó hai người bắt đầu thảo luận một sách lược. Lâm Hiểu cho rằng bọn họ phải thừa lúc hôm nay một lần hành động giết chết cừu gia của Nghiên Kinh cùng Dũng Ca. Vốn trong kế hoạch Lâm Hiểu không có Dũng Ca, đáng tiếc ai kêu hắn đi tìm đường chết chọc tới mình, còn như Tiền San San, Lâm Hiểu cũng chuẩn bị làm cho cô ta sớm ngày đoàn tụ với Chu Linh.

Hiện tại Nghiên Kinh cũng có dị năng, hắn kiên trì muốn chính mình báo thù, Lâm Hiểu cũng không phản đối.

Lâm Hiểu có thể làm bộ bị Tiền San San bỏ thuốc thành công, thừa lúc Dũng Ca không có phòng bị mà một kích giết chết hắn. Nếu cùng Dũng Ca đấu tất nhiên sẽ khiến cho người khác chú ý, trong đội ngũ Dũng Ca còn hai người có dị năng, mà rất nhiều thủ hạ đều có vũ khí, liều mạng sẽ không có phần thắng, cho nên Lâm Hiểu định tương kế tựu kế đánh úp.

Nghiên Kinh sẽ tìm cơ hội đánh lén Trần Bàn Tử, nhất định cũng phải bảo đảm một lần thành công. Nghiên Kinh có dị năng đánh lén Trần Bàn Tử dị năng hệ thổ phần thắng rất lớn, vì dị năng hệ thổ là dị năng thiên về phòng thủ, lực công kích không được mạnh.

Hai người kế tiếp hẹn, ước định sáng ngày mai trời vừa sáng sẽ rời đi. Về phần tại sao không thừa lúc buổi tối rời đi? Đương nhiên là buổi tối ở bên ngoài rất nguy hiểm, Lâm Hiểu không muốn mạo hiểm chút nào.

Nghiên Kinh hướng về Lâm Hiểu nói cảm tạ, "Đa tạ cô."

Lâm Hiểu lắc lắc đầu, "Bây giờ nói cảm tạ đích xác quá sớm, nói không chừng về sau anh sẽ hối hận theo tôi lên đường."

Con đường của cô nhất định là tầng tầng nguy hiểm, trong lòng Lâm Hiểu cũng không biết đâu là cuối, không có Đường Thiên Dật bên người, hào quang boss cường đại sẽ không tỏa đến mình, cô hiện tại chỉ là một thành viên vô cùng bình thường của thế giới này.

Nghiên Kinh không nói gì, nhưng trong mắt của hắn kiên định nói cho Lâm Hiểu, hắn cũng không hối hận quyết định này.

"Vậy tôi đi trước. Chúng ta dựa theo kế hoạch làm việc." Nói xong, Nghiên Kinh liền rời khỏi phòng Lâm Hiểu.

Hiện giờ đã là buổi tối, trong lòng Tiền San San đầy lo lắng, cô đã bị Dũng Ca cảnh cáo, hôm nay lại không thành công, như vậy cô cũng không cần lưu lại căn cứ.

Bởi vì vậy, cô lại một lần nữa đến phòng Lâm Hiểu.

"Lâm Hiểu, cậu có khát không?" Tiền San San nịnh nọt hỏi Lâm Hiểu.

Lâm Hiểu nhìn cô một cái, hất hất đầu chỉ trên bàn còn một nửa bình nước, "Tôi có nước, không khát gì mấy, cảm ơn." Mặc dù Lâm Hiểu muốn tương kế tựu kế nhưng cô không thể làm quá rõ ràng, vậy sẽ làm cho Tiền San San sinh nghi.

Tiền San San bước nhanh đến trước mặt Lâm Hiểu, ghét bỏ nhìn bình nước khoáng, đem trong tay mình một bình thủy như hiến một vật vô cùng quý đến trước mắt Lâm Hiểu, thần bí hề hế nói, "Uống nước thì có ý gì? Nói cho cậu biết, tôi hôm nay được đồ tốt." Nói xong liền mở nắm bình thủy ra, một mùi thơm nồng nặc tung bay trong không khí. Mùi thơm này tiến vào trong cơ thể Lâm Hiểu làm cho cô phảng phất như cảm nhận được ánh mặt trời, Lâm Hiểu nhắm mắt lại nhịn không được hít một hơi dài, trong miệng bắt đầu tiết ra nước miếng. Cô nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt sáng ngời đúng là ngạc nhiên mừng rỡ, "Trà sữa! Cậu từ đâu có được!"

Tiền San San vừa rồi cũng là hưởng thụ hít một hơi thật sâu, giờ phút này đơn giản đắc ý nói, "Tôi tự nhiên có đường dây của tôi. Uống nhanh đi!"

Trên thực tế, Tiền San San là vô cùng đau lòng. Đây là cô bị Dũng Ca lăn qua lăn lại một buổi tối mới thật không dễ dàng lấy được một bao trà sữa pha thuốc vào, nếu không phải cô nói không có thứ gì tốt, Lâm Hiểu sẽ không dễ dàng bị lừa, Dũng Ca mới cấp cho. Vì để cho bao trà sữa ra mùi nồng đậm, cô thậm chí không giấu đi chút nào. Bất quá trong ly trà đặc này, Lâm Hiểu sẽ không phát hiện ra mùi thuốc.

Lâm Hiểu đã thật lâu không có uống qua trà sữa, giờ phút này nghe thấy được mùi thơm trà sữa, cô hết sức say mê, đáng tiếc chỉ có thể ngửi không thể uống, cô đành phải diễn thôi.

"San San, cảm ơn cậu. Nhưng mà trà sữa quý như vậy, tôi thế nào uống một mình được, tôi đi tìm cái ly, chúng ta hai người uống chung."

Tiền San San kéo lại tay Lâm Hiểu, "Không cần, tôi vừa rồi kỳ thật đã vụng trộm uống qua."

"Thực ? Cậu sẽ không phải dụ dỗ tôi, cố ý nói như thế chứ?"

Tiền San San trong lòng căng thẳng, Lâm Hiểu sẽ không phát hiện được cái gì chứ? Liên tục phủ nhận, "Tôi lừa cậu cái này làm gì, bây giờ cậu là người có dị năng, tôi nịnh nọt cậu còn không kịp nữa kìa!"

Lâm Hiểu lúc này mới hài lòng gật gật đầu, "Vậy cũng đúng. Cậu đã không uống, vậy tôi liền không khách khí." Nói xong cầm lấy bình giữ nhiệt trên bàn, để dưới mũi, lại hít một hơi thật sâu, "Thơm quá, cậu thật không uống?"

Tiền San San giờ phút này gấp như kiến trên lò lửa, hy vọng Lâm Hiểu uống cho thật nhanh, "Không uống, không uống. Cậu uống nhanh đi, nếu không hương vị không còn ngon."

Lâm Hiểu đưa tới bên miệng, đột nhiên lại để xuống, Tiền San San mới vừa có một tia vui mừng tràn lên trên khóe miệng, lập tức lại cứng xuống, "Như thế nào?"

Lâm Hiểu đem trà sữa đổ lại vào bình thủy, "Tôi nghĩ lại, chính mình một người ăn uống một mình không tốt, cái này để lại cho cậu thôi."

Tiền San San nhìn tư thế này cũng biết Lâm Hiểu còn không bỏ xuống phòng bị, chính mình không uống thì Lâm Hiểu sẽ không uống, bởi vậy cắn răng một cái, uống một hơi.

Lâm Hiểu thấy Tiền San San uống xong rồi mới uống vào. Trên thực tế, cô đã tưới tất cả vào không gian.

Tiền San San hài lòng nhìn Lâm Hiểu uống hết trà, mới cười tủm tỉm, "Thời gian không còn sớm, cậu đi nghỉ đi."

"Được, tạm biệt."

Tiền San San ra cửa, lúc này mới vừa lòng thỏa mãn cười, mặc dù cô vì để cho Lâm Hiểu bỏ xuống phòng bị cũng uống một chút trà sữa, bất quá không cần gấp gáp, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thì tốt rồi.

Người đàn ông chờ ở cửa vẻ mặt căng thẳng hỏi Tiền San San, "Như thế nào? Thành công không?"

Tiền San San đột nhiên cảm giác buồn ngủ, cô vỗ vỗ hai gò má mình, "Đương nhiên, ngươi nhanh đi thông báo Dũng Ca đi." Cô nói thêm, "Hiệu quả thuốc thật mau, Lâm Hiểu uống nhiều như thế chắc hẳn giờ đã ngủ như heo chết."

Người kia nghe được tin lập tức đi thông báo Dũng Ca.

Tiền San San ngáp một cái, xem ra chính mình nhất định phải trở về ngủ một giấc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.