“Cố Chi Viêm, quay lại đây!”
Trình Phong bỗng sầm mặt đứng lên, túm mũ bảo hiểm của Cố Chi Viêm và tháo ra.
Anh ném điện thoại cho anh ấy, nói rất nhanh: “Điều tra địa chỉ IP của bài viết này cho tôi!”
Cố Chi Viêm cầm điện thoại, đang định mắng Trình Phong, nhưng cúi đầu đọc được tiêu đề, anh ấy cũng biết chuyện này không phải chuyện nhỏ, vội vàng nhảy ra ngoài: “Cho tôi mười phút!”
Cùng lúc đó, tại Cục Cảnh sát thành phố Lâm.
Lương Thiền vừa bước vào đã thấy mọi người đang túm tụm trước máy tính.
Ngô Hạo Thiên nghiêm túc đọc bản tin xuất hiện trên mạng.
“Sếp, diễn biến mọi chuyện vượt qua phạm vi khống chế của tôi rồi.”
Lương Thiền đọc lướt qua tiêu đề đó, sắc mặt lập tức thay đổi: “Lập tức điều tra địa chỉ IP.”
Thấy sắc mặt của cô không được bình thường, mọi người cũng dần dần phát hiện ra vấn đề.
Phông nền đằng sau bức ảnh rõ ràng không phải là công viên Hương Giang, vị trí đặt cái xác cũng khác với vị trí mà cảnh sát phát hiện ra.
Hơn nữa, từ lúc có người phát hiện ra cái xác cho đến lúc báo cảnh sát, không có ai tới gần khu vực đó, huống chi, điều quan trọng nhất là địa điểm trong bức ảnh này!
“Phóng to bức ảnh này lên, tôi muốn nhìn kỹ xem đằng sau là nơi nào!”
Bởi vì rất có thể đó là hiện trường phát hiện ra vụ án đầu tiên, nếu may mắn thì có thể sẽ có camera quay lại được dấu vết của hung thủ.
Lương Thiền nhìn chằm chằm vào màn hình, không chớp mắt chút nào.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên như đang gọi hồn, giọng nói như tiếng kèn hiệu lệnh vọng tới từ đầu bên kia, cách màn hình mà vẫn cảm nhận được sự bực bội của ông ấy.
Lương Thiền im lặng, nghe ông mắng.
Có lẽ là nổi lòng từ bi, sau khi mắng vài câu, Đồ Tề bỗng dịu giọng đi: “Học trò tâm đắc mà lão Cố giới thiệu nói thế nào?”
Lương Thiền sửng sốt giây lát rồi mới hiểu ra “học trò tâm đắc” mà đồ tể nói là cố vấn tâm lý phạm tội mà Sở tỉnh sắp xếp.
“À, anh ấy chỉ bảo trợ lý gửi mấy bài phân tích tâm lý tới.”
Cố Chấn Nam.
Một người nức tiếng trên trường quốc tế, thảo nào Đồ Tể lại vui như thế.
Lộc Vân Phi gọi điện thoại đi, đồng thời gửi tư liệu đi cho người kia.
Cố Chấn Nam không nói gì, chỉ xin một tài khoản email, một tiếng sau thì gửi phân tích tâm lý bước đầu cho người ta.
Lúc đó Lộc Vân Phi còn nói Cố Chấn Nam lớn tuổi rồi mà còn thức đêm, thì ra người ta không phải Cố Chấn Nam, mà là học trò tâm đắc của ông ấy.
“Sếp, tra ra rồi, địa chỉ IP là ở nước ngoài, đối phương cài đặt tường lửa bảo mật, hiện giờ vẫn chưa phá giải được!”
Trên trán Ngô Hạo Thiên lấm tấm mồ hôi.
Lương Thiền nói: “Ngô Hạo Thiên phụ trách phá giải mật mã, Thâm Thâm, cô và Hứa Nặc đi tìm ảnh chụp quần áo mà Chu Thiến, Hoan Hoan và Bạch An Kỳ mặc trước khi chết ra đây.”
Diệp Thâm Thâm nhìn Lương Thiền: “Sếp, có manh mối mới à?”
Lương Thiền lắc đầu: “Trước đó chúng ta vẫn luôn không chú ý tới một manh mối quan trọng, chỉ điều tra những người qua lại với nạn nhân trong vòng một năm, không điều tra ra tin tức gì có tác dụng, chưa biết chừng trước đó, bọn họ từng có một mối liên hệ nào đó.”
Diệp Thâm Thâm lập tức lục tìm hồ sơ, lấy ảnh mà nạn nhân mặc trước khi chết ra, đặt ở trên bàn.
“Là những ảnh này.”
Lương Thiền nhìn ba bộ quần áo này, quay sang hỏi Diệp Thâm Thâm: “Cô có biết gì về những nhãn hiệu này không?”
Diệp Thâm Thâm lắc đầu, ngón tay lại nhanh chóng nhập vào laptop.
Quả nhiên, những bộ quần áo mà nạn nhân mặc lúc còn sống là hàng đặt của một nhãn hiệu nọ.
Bản án tưởng chừng đã bế tắc, đột nhiên xuất hiện một điểm đột phá.
Có bước ngoặt mới, nỗi bực dọc trong lòng Lương Thiền mới nguôi đi đôi phần.
Cô cầm mấy bức ảnh ấy: “Lập tức đối chiếu, tìm kiếm nguồn gốc của mấy bộ quần áo này, đồng thời tìm họ hàng bạn bè của ba nạn nhân, tra hỏi xem bọn họ có quen biết người tặng quần áo cho bọn họ không!”
“Còn nữa, lấy báo cáo giải phẫu thi thể lúc trước ra, đưa tới chỗ Thẩm Đình Ngọc, nếu cần thì bảo cô ấy khám nghiệm lại một lần nữa.”
Diệp Thâm Thâm hỏi: “Chẳng lẽ lúc trước khám nghiệm đã bỏ sót điều gì à?”
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì ba nạn nhân trước không bị tiêm Cardinine, bảo cô ấy khám nghiệm lại một lần nữa, tôi cần thông tin chính xác.”
Cô nói rất nhanh, nhìn lướt qua văn phòng.
“Lộc Vân Phi đâu?”
“Đội trưởng Lộc dẫn đồng nghiệp bên bộ phận kỹ thuật đi kiểm tra camera rồi.”
“Phía Chu Chấn Thiên sao rồi?”
Diệp Thâm Thâm bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Suốt đêm chẳng làm gì hết, hết đòi uống nước rồi lại đòi đi vệ sinh, không chịu phối hợp gì cả. Tên đó chắc mẩm chúng ta không có bằng chứng, bắt hắn cũng chẳng thể làm gì được!”
Lương Thiền nghiến răng, kìm nén ý muốn đi chém cái tên súc sinh đó.
Chu Chấn Thiên không có nghề nghiệp gì đàng hoàng, nhưng vẫn có tiền, suốt ngày tụ tập với đám bạn bè chẳng ra gì.
Mấy năm nay nhà họ Chu ngày một lụi tàn, nhưng chị gái Chu Mẫn Mẫn của Chu Chấn Thiên lại gả cho một người có tiềm năng.
Người có tiềm năng đó không phải ai khác, mà chính là Tổng Giám đốc của tập đoàn Nam Sơn - Hoắc Ngân Sơn.
Trong mười năm qua, tập đoàn Nam Sơn vẫn luôn là trụ cột kinh tế của thành phố Lâm, kinh tế bắt đầu suy thoái từ năm ngoái, nhưng điều đó vẫn không ảnh hưởng tới sự vận hành của nhà tư bản.
Nghe nói năm năm trước, vợ của Hoắc Ngân Sơn là Chu Mẫn Mẫn bị tai nạn giao thông, chỉ có thể ngồi trên xe lăn, nhưng Hoắc Ngân Sơn vẫn đối xử với vợ như lúc đầu, chuyện gì cũng chiều theo ý vợ, tình cảm vợ chồng sâu đậm.
Có tập đoàn Nam Sơn chống lưng, Chu Chấn Thiên vẫn có thể sống một cuộc sống ung dung sung sướng.
Cái tên Chu Chấn Thiên đó rất ranh mãnh, biết rõ quá trình điều tra của cảnh sát, vậy nên luôn mồm nói là mình chỉ quan hệ với Bạch An Kỳ trước khi chia tay, đồng thời còn nói hiện giờ đang rất thịnh hành kiểu “chịch chia tay” này, cảnh sát không thể khẳng định hắn ta giết người vì chuyện này được.
Lương Thiền hít sâu một hơi, giơ tay day trán.
Cửa sổ văn phòng bị mở ra, không khí se lạnh thổi vào.
Tinh tinh...
Cô lập tức ngồi thẳng người lên, nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong máy tính, mở to hai mắt ra.
Điểm sáng đang liên tục nhấp nháy trên màn hình chính là địa chỉ IP.
Đó không phải nơi nào khác, mà chính là một câu lạc bộ giải trí cao cấp của tập đoàn Nam Sơn - Người Trong Mộng.
Chỉ một cái tên đã khiến vô số người đàn ông liên tưởng bậy bạ, rốt cuộc nơi đó có liên quan gì tới mấy vụ án mạng này đây?
“Sếp, tên đó đăng nhập vào một máy chủ nước ngoài, sau đó thông qua một cửa ngõ để đăng lên trang web nước ta. Nếu cảnh sát chỉ tìm kiếm theo IP bình thường thì sẽ chỉ tìm được máy chủ nước ngoài.”
Nam Tinh nhìn điểm đỏ đó, trả lời một cách tự tin.
Lương Thiền vỗ vai anh ấy, khen ngợi: “Nhưng bọn họ đã gặp phải một hacker không tầm thường.”
Ngô Hạo Thiên cười ngượng ngùng: “Ăn may thôi.”
Điểm đó ấy vẫn luôn nhấp nháy, vì bị hạn chế về kỹ thuật nên không thể xác định vị trí máy chủ chính xác được.
Ngô Hạo Thiên cũng rất bất đắc dĩ trước vấn đề này: “Sếp, chỉ có thể áng chừng phạm vi được thôi, bởi vì trong câu lạc bộ giải trí đó có quá nhiều cổng mạng, tôi không thể tìm được cổng chính xác.”
“Không sao, làm được như thế là tốt lắm rồi.”
Cùng lúc đó, tại câu lạc bộ của tập đoàn Nam Sơn, một bàn tay đang lướt nhanh trên bàn phím.
Cố Chi Viêm ôm máy tính ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt hưng phấn: “Cho tôi thêm một phút nữa...”