Cầu Nại Hà cắt ngang bờ sinh tử - Canh Mạnh Bà cắt đứt mối tơ duyên. Yêu nhau, đó là điều thật hạnh phúc, nhưng xa nhau, đó lại là cả một khoảng trời đau khổ. Không phải ai yêu rồi cũng đều đến được với người mình yêu. Bởi vì, nhân gian có ai ngờ tới những phút biệt ly?Càng yêu lại càng chìm đắm, càng hãm sâu lại càng đau lòng, giống như uống phải thuốc phiện, không uống thì khó chịu, uống vào rồi lại càng bị hãm sâu. Vòng xoay của định mệnh luôn khiến đôi chân chúng ta phải bước chậm lại.
Một năm có bốn mùa, năm nào cũng thế, cứ như vậy mà tuần hoàn. Đáng tiếc, thời gian có thể trường tồn mãi mãi, nhưng còn đời người thì lại mau chóng tàn phai. Thời gian càng dài, cuộc đời càng ngắn, cho đến khi chấm dứt hơi thở, chấm dứt tơ duyên.
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Vết thương có thể lành, nhưng nỗi đau lại không thể khỏi được. Càng ép bản thân quên đi, nỗi đau lại càng thêm âm ỉ, nhức nhối. Nếu như yêu mà phải nhận lấy tổn thương, thà rằng đừng yêu. Nếu như yêu mà phải rơi lệ, tại sao còn cố chấp? Một tình yêu đẹp nhưng có kết thúc buồn chỉ có thể khiến cho người ta cảm nhận được sự thê lương luyến tiếc...