Trong nhà này chưa từng có ai nhắc đến bà ấy, thậm chí cả người giúp việc cũng chỉ được thuê sau khi mẹ hắn mất, việc Phó Tễ chủ động nhắc đến người vợ quá cố là lần đầu tiên kể từ khi hắn chào đời.
Phó Hướng Ngung im lặng rất lâu mới lên tiếng: “Ba muốn con nói gì? Con chưa từng gặp bà ấy.”
“Chẳng phải vẫn luôn điều tra sao?” Phó Tễ cười cười, “Con trai thống soái, có thể sử dụng nhiều quyền lực và nguồn lực như vậy, điều tra rộng rãi như thế, chắc chắn sẽ tìm ra được vài điều.”
“Phải không?”
Ông ta tỏ ra ung dung, nhìn xuống hắn, nụ cười không chút ấm áp.
Mỗi lần nói chuyện với ông ta, Phó Hướng Ngung đều cảm thấy nôn nao, cảm xúc như quả bóng sắp nổ tung.
Hắn luôn là người mất kiểm soát trước, còn Phó Tễ luôn dùng ánh mắt bình tĩnh và lạnh lùng nhìn hắn, cứ như hắn mãi mãi chỉ là một đứa con trai bất hiếu.
Dưới sự giám sát của kẻ độc tài này, hắn có thể tìm ra sự thật nào? Nụ cười trên mặt Phó Tễ, trong mắt Phó Hướng Ngung chỉ là sự chế giễu.
Hắn nhớ đến tấm bia mộ trống không, bên cạnh trồng đầy hoa diên vĩ tím nhạt, giống như loài hoa trồng ở hồ nhà hắn.
Phó Hướng Ngung không nói gì, nhưng sắc mặt rõ ràng đã thay đổi.
“Chẳng phải con vẫn luôn muốn biết ta chôn bà ấy ở đâu sao?” Phó Tễ nói, “Nhưng dạo này ta bận quá, không rảnh nói với con, nên nhờ bác Lý báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-bau-chay-nhung-nao-co-bau-dau-/3748837/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.