🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trong nhà này chưa từng có ai nhắc đến bà ấy, thậm chí cả người giúp việc cũng chỉ được thuê sau khi mẹ hắn mất, việc Phó Tễ chủ động nhắc đến người vợ quá cố là lần đầu tiên kể từ khi hắn chào đời.

Phó Hướng Ngung im lặng rất lâu mới lên tiếng: “Ba muốn con nói gì? Con chưa từng gặp bà ấy.”

“Chẳng phải vẫn luôn điều tra sao?” Phó Tễ cười cười, “Con trai thống soái, có thể sử dụng nhiều quyền lực và nguồn lực như vậy, điều tra rộng rãi như thế, chắc chắn sẽ tìm ra được vài điều.”

“Phải không?”

Ông ta tỏ ra ung dung, nhìn xuống hắn, nụ cười không chút ấm áp.

Mỗi lần nói chuyện với ông ta, Phó Hướng Ngung đều cảm thấy nôn nao, cảm xúc như quả bóng sắp nổ tung.

Hắn luôn là người mất kiểm soát trước, còn Phó Tễ luôn dùng ánh mắt bình tĩnh và lạnh lùng nhìn hắn, cứ như hắn mãi mãi chỉ là một đứa con trai bất hiếu.

Dưới sự giám sát của kẻ độc tài này, hắn có thể tìm ra sự thật nào? Nụ cười trên mặt Phó Tễ, trong mắt Phó Hướng Ngung chỉ là sự chế giễu.

Hắn nhớ đến tấm bia mộ trống không, bên cạnh trồng đầy hoa diên vĩ tím nhạt, giống như loài hoa trồng ở hồ nhà hắn.

Phó Hướng Ngung không nói gì, nhưng sắc mặt rõ ràng đã thay đổi.

“Chẳng phải con vẫn luôn muốn biết ta chôn bà ấy ở đâu sao?” Phó Tễ nói, “Nhưng dạo này ta bận quá, không rảnh nói với con, nên nhờ bác Lý báo cho con. Con đã đi gặp bà ấy chưa?”

Phó Hướng Ngung không kìm được cười lạnh một tiếng: “Ba hận bà ấy đến mức không cho bà ấy cả một cái tên.”

Ánh mắt Phó Tễ có vẻ buồn bã: “Đó là ý của bà ấy, con trai.”

“Sao ta lại nỡ hận bà ấy, là bà ấy hận ta mới đúng.”

Nói đến đây, ông ta đột nhiên cười lớn: “Bà ấy cũng hận con, Hướng Ngung.”

“Hướng Ngung.” Phó Tễ nhắc lại, “Mọi người đều nói ta đặt cái tên này cho con không tốt, ý nghĩa rất xấu, nhưng ta thực sự rất thương con.”



“Là bà ấy bỏ rơi ta và con trước, người phụ nữ độc ác ấy.”

***

Phó Hướng Ngung vô tình lái xe vào khu nhà cũ, xe đỗ bên bồn hoa như thường lệ, hắn vừa tháo dây an toàn, vừa gọi điện cho Thu Trì.

Chuông điện thoại reo đến gần hết vẫn không ai nghe máy.

Phó Hướng Ngung bực bội cúp máy, chiếc vòng đeo tay trên cổ tay lập tức rung lên, một giọng nói điện tử vang lên: “Phát hiện nhịp tim và nồng độ pheromone của ngài vượt quá mức bình thường, có cần gọi cấp cứu không…”

Chưa kịp nói hết, Phó Hướng Ngung tiện tay nhấn “từ chối”, rồi vứt luôn chiếc vòng tay đi.

Phó Hướng Ngung hạ kính xe, hít thở không khí trong lành, rồi tiêm thuốc ức chế cho mình, sau đó nới lỏng cà vạt, cởi khuy áo, cuối cùng dựa vào ghế, chờ thuốc phát huy tác dụng.

Đáng tiếc thuốc hiệu quả rất kém, mười mấy phút sau, Phó Hướng Ngung vẫn cảm thấy pheromone trong người đang d.a.o động không yên ở mức giới hạn.

Hắn cố gắng kìm nén dục vọng muốn dùng d.a.o cứa nát tuyến thể ở gáy, rồi xuống xe đi về phía những tòa nhà thấp tầng bị bóng đêm bao phủ.

Cầu thang khu nhà cũ rất hẹp, cầu thang xi măng, tay vịn gỗ đã mục nát, cả tường cũng bong tróc, đèn cũng là kiểu cần bật tắt bằng tay, Phó Hướng Ngung bấm vài cái, đèn hiên mới từ từ sáng lên.

Đi được nửa đường, Phó Hướng Ngung thấy một con mèo đen nằm ở chỗ ngoặt cầu thang tầng hai, mắt xanh biếc, nghe thấy tiếng bước chân của Phó Hướng Ngung, con mèo đen đột nhiên nhảy dựng lên, đề phòng nhìn chằm chằm người lạ này.

Phó Hướng Ngung không thích mèo chó, lại đang ở gần kỳ động dục, thấy cả chiếc lá không vừa mắt cũng thấy phiền, huống chi là con mèo hoang đen nhẻm này.

Hắn làm như không thấy đi đến cửa ký túc xá, con “mèo than” dường như cũng lặng lẽ theo sau, trốn ở góc cầu thang nhìn lén hắn.

Phó Hướng Ngung giơ tay gõ cửa “cộc cộc cộc”.

Khu nhà này vẫn dùng cửa gỗ cũ, chỉ là tấm ván mỏng, gõ mạnh thì cả cửa đều rung.

Tiếng gõ cửa rất rõ, nhưng trong phòng không có động tĩnh gì.

Phó Hướng Ngung càng lúc càng mất kiên nhẫn, chỉ có Thu Trì ở đây, dù có làm ồn cũng không sao. Vì thế, hắn gõ mạnh hơn, đồng thời gọi tên anh: “Thu Trì?”



Trong ký túc xá vẫn không có động tĩnh gì.

Bây giờ là một giờ sáng, anh ta không thể nào còn đi dạo ngoài đường, nhưng hắn đã gõ cửa rất mạnh rồi, dù là con heo cũng phải tỉnh giấc.

Nghĩ vậy, Phó Hướng Ngung lại gọi điện cho Thu Trì.

Không nghe máy.

Gọi lại. Vẫn không nghe máy.

Cuộc gọi thứ ba sắp kết thúc thì cuối cùng cũng được nghe máy.

Thu Trì vừa dỡ hàng hóa từ xe tải xuống, xếp hàng trong kho, lúc này toàn thân đầy mồ hôi, thở còn chưa đều.

“Alo…”

“Anh đang ở đâu?”

Thu Trì không ngờ Phó Hướng Ngung lại gọi cho mình muộn thế này, anh vội đi đến một góc, rồi nhỏ giọng nói: “Đang làm thêm đêm.”

“Cậu… muốn đến ngay bây giờ à?”

Thu Trì nghe thấy Phó Hướng Ngung đột nhiên im lặng, rồi nói: “Anh làm thêm đêm ở đâu?”

Anh nhận thấy giọng Alpha kia rất khó chịu, như đang chất vấn, Thu Trì lập tức lo lắng. Phó Hướng Ngung đưa ra giá cao như vậy, anh biết mình nên sẵn sàng.

Nhưng Thu Trì không ngờ Phó Hướng Ngung lại đến tìm mình vào lúc này, anh nhỏ giọng nói “xin lỗi”, rồi nói tiếp: “Cậu đợi tôi một lát được không? Tôi đi xin phép quản lý.”

Phó Hướng Ngung: “Không được.”

Hắn dựa vào bức tường đối diện nhà Thu Trì, cảm thấy mình tức giận đến mức sắp đá nát cửa gỗ nhà anh ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.