Hơn nữa, giờ làm thêm này rất phù hợp với anh, Thu Trì tạm thời không tính nghỉ việc.
Tàu liên tục đi qua đường hầm, Thu Trì dựa vào ghế, bên tai nghe thấy tiếng ù ù như dòng điện chạy qua.
Trong tài khoản có thêm hai vạn, là Phó Hướng Ngung trả lại.
Thu Trì thấy mình khá may mắn, vì lúc ở trong xe Phó Hướng Ngung nói hai vạn đó coi như bồi thường cho anh, trong lòng anh thực sự có chút vui mừng.
Hai vạn đó với Phó Hướng Ngung có lẽ không đáng kể, nhưng với anh, đó là tiền anh tiết kiệm được sau hơn hai tháng làm việc vất vả, ngược gió mưa nắng.
Trong kỳ nghỉ đông, Thu Trì làm nhiều việc cùng lúc, ngoài thời gian ăn uống, nghỉ ngơi, đôi khi anh chỉ ngủ được năm sáu tiếng.
Chuyện đã xảy ra rồi, nếu không thể “lấy lại công bằng”, thì nhận “bồi thường” từ đối phương, để cuộc sống dễ chịu hơn một chút, cũng không có gì đáng trách.
Anh chỉ có thể nghĩ như vậy.
*
Quê Thu Trì ở một thành phố ven biển miền Trung, mưa nhiều, mẹ anh hiện đang ở một huyện nhỏ gần đó, thuê một căn hộ cũ trong một chung cư cũ, căn hộ hơn trăm mét vuông được chia làm hai phòng, cho thuê riêng.
Căn hộ này là nơi Thu Trì và mẹ ở lâu nhất, vì giá rẻ và gần những nơi mẹ anh từng làm việc.
Vào nhà, dì Quế đưa cho anh đôi dép lê, cố ý hạ giọng: “Hôm nay cơm trưa là chú cháu làm, dì không dám ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-bau-chay-nhung-nao-co-bau-dau-/3744710/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.