Thu Trì khóa cửa lại.
Đầu anh đau nhói, điện thoại hiển thị tên người gọi là “dì Quế”, dì Quế thường ngày không chủ động liên lạc với anh, dù có việc gì cũng chỉ nhắn tin qua WeChat.
Anh vừa nghe máy, vừa nhìn vào gương, thấy mặt mình trông rất tệ, mắt thâm quầng, cả vai cũng có vết bầm tím.
“Sao giờ mới nghe máy,” giọng dì Quế rất gấp, có vẻ trách móc, “Mẹ cháu tối qua uống thuốc, may mà dì dậy sớm, chưa kịp ăn sáng đã thấy mẹ cháu trông không ổn, gọi thế nào cũng không tỉnh, suýt nữa làm tôi bị bệnh tim!”
Thu Trì chỉ thấy trong đầu ong lên, một lúc lâu sau mới lấy lại được khả năng nói chuyện: “Mẹ cháu…”
“Không sao rồi, vất vả cả buổi sáng, may mà cứu được,” giọng dì Quế rất lớn, “Lúc đó dì và chú cháu cùng nhau đưa bà ấy đi bệnh viện, chân đều mềm nhũn ra.”
Dì Quế nói thêm vài câu nữa, Thu Trì không nghe rõ, trong đầu chỉ nhớ câu “không sao rồi”.
Dì Quế thở dài: “Hay là cháu về xem một chút đi, mẹ cháu không ổn, bà ấy mạnh miệng nhưng yếu lòng, làm mẹ nào lại không thương con.”
Thu Trì ậm ừ vài tiếng, rồi mở phần mềm đặt vé trên điện thoại.
Lúc Thu Trì ra khỏi nhà vệ sinh, Phó Hướng Ngung thấy anh trông tệ hơn trước, như thể mất hồn.
Anh mở chiếc tủ quần áo cũ nhỏ, tìm ra một bộ quần áo, rồi mặc vào.
Phó Hướng Ngung không ngờ câu đầu tiên Thu Trì nói lại là: “Miếng dán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-bau-chay-nhung-nao-co-bau-dau-/3744708/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.