Đoàn Hâm Diệp là người rất đơn giản, ngoài ăn chơi, cậu ta chỉ có ba việc: mắng ba cậu ta, chửi anh trai cậu ta và chửi người khác. Nhưng dù ba và anh trai cậu ta đã “chết” vô số lần trong miệng cậu ta, nếu ai đó cùng cậu ta chửi họ, cậu ta lại không vui.
Phó Hướng Ngung luôn phớt lờ những lời chửi bới ngớ ngẩn đó, còn Tần Úy ban đầu còn đáp lại cậu ta vài câu, sau đó cũng thấy phiền, đành cùng Phó Hướng Ngung làm ngơ.
Phó Hướng Ngung định tắt máy, thì thấy một tin nhắn mới hiện lên, là Thu Trì gửi đến.
Tin nhắn trước đó là hơn một tháng trước, Thu Trì gửi trước khi rời khỏi nhà hắn, Phó Hướng Ngung không trả lời, nên tin nhắn đó cứ nằm đó một tháng.
Thu Trì: “Tôi đã tích đủ tiền, trả cậu trước được không?”
Phó Hướng Ngung chỉ thấy qua những người vay tiền rồi năn nỉ hắn cho trả chậm cả tháng, chứ chưa từng thấy ai trả tiền trước lại còn hỏi hắn có được không. Thực ra hắn cũng không thích cho người khác vay tiền, không phải vì số tiền nhiều hay ít, mà vì lười phải theo dõi nợ nần, tiền cho vay thường sẽ trở thành một mớ hỗn độn.
Kiếm được chút lãi suất nhỏ đó, không bằng gửi tiền vào các tổ chức tài chính.
Phó Hướng Ngung thờ ơ trả lời hai chữ: “Được.”
Bên kia dường như đang soạn tin, Phó Hướng Ngung thấy dòng chữ “đang nhập” và tên Thu Trì hiện lên nhiều lần.
“Vậy lãi suất chỉ tính hai tháng thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-bau-chay-nhung-nao-co-bau-dau-/3744031/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.