Suy nghĩ một lát, Thu Trì cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Lâu rồi mới có người nói với anh rằng khi thương lượng, phải nhìn thẳng vào mắt đối phương, không được rụt rè.
“Vậy ông thì sao?” Thu Trì thẳng thắn hỏi, “Cho tôi bao nhiêu tiền?”
Chu Lợi Dân cười càng tươi, lão thích sự thẳng thắn này, nhưng khi sắp trả lời, lão để ý đến đôi mắt Thu Trì.
Beta này không xinh đẹp, ngũ quan bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng khi kết hợp lại, lại tạo nên một vẻ mặt sâu sắc.
Là vẻ đẹp thanh tú.
Quan trọng hơn, cậu ta không có vẻ gì là tấn công, khiến người ta thấy dễ phục tùng và dễ bắt nạt.
Nhưng khi Chu Lợi Dân nhìn thẳng vào mắt cậu ta, lão mới nhận ra đôi mắt tối tăm và rụt rè đó lại ẩn chứa sự sắc bén khó thuần, đó là một vẻ đẹp khác.
Nhưng đáng tiếc, Chu Lợi Dân không thích vẻ sắc bén ẩn giấu này, lão chỉ muốn thấy sự sợ hãi trong mắt những “thú cưng” của mình, đôi mắt đó phải “cầu xin” lão.
Vì thế, lão thay đổi ý định, tháo chiếc đồng hồ đeo tay xuống, ném lên chiếc gạt tàn thuốc sạch sẽ trong tay Thu Trì.
Lão cười với Thu Trì: “Tôi muốn dùng nó để mua một con mắt của cậu, cậu đổi không?”
Đó là đồng hồ đắt tiền, dù là hàng đã qua sử dụng, giá cũng ít nhất hai mươi vạn. Hai mươi vạn, hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-bau-chay-nhung-nao-co-bau-dau-/3741738/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.