Lần mò trong sương sương mù dày đặc bao vây bốn phía ước chừng hai giờ, Cao Thừa Tử ngẩng đầu nhìn về nơi xa. Rốt cục, vùng trời trước mắt chợt sáng ngời, sương mù cũng tan thành mây khói.
Cao Thừa Tử ngẩng cao đầu quan sát, thấy phía trước là một vùng băng tuyết trống trải, bóng loáng trong như gương. Cách đó không xa là một tòa núi băng cao ngất phảng phất như cẳm thẳng vào trong tầng mây. Toàn bộ ngọn núi như bị tuyết trắng bao trùm, trái ngược với phần núi chính giữa lại ngập tràn những cây mây xanh tươi. Cao Thừa Tử phóng tầm mắt ra xa, hắn biết nơi đó khẳng định chính là địa phương ẩn thân của Tiểu Nguyên.
Càng đến gần, hắn mới phát hiện ngọn núi này hiểm trở dị thường. Cho dù không có đám sương mù vờn quanh, người bình thường cũng đừng mơ tưởng bò lên được nơi này. Ở giữa núi có đủ loại quái thạch lởm chởm, một vài tảng đá còn có góc cạnh sắc bén với đủ loại tạo hình quái dị. Ngẫu nhiên khi ánh mặt trời chiếu đến tầng băng phía trên, sẽ làm chói mắt người đến phát đau.
Cao Thừa Tử buông ba lô, chuẩn bị quần áo nhẹ để ra trận. Núi này mặc dù cao, nhưng với hắn mà nói tuyệt đối không đáng kể. Từ trong ba lô lấy ra dây thừng và khóa an toàn riêng biệt dùng cho người leo núi chuyên nghiệp, hắn nhắm ngay một vách đá vô cùng lớn, phóng ra phần khóa cố định, bụp một tiếng dính chặt lên nền đá. Sau khi đem toàn bộ dây thừng cố định trên người, hắn mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-banh-bao-ve-lam-ruong/18384/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.