Thẩm Kính Khiêm nổi giận gầm lên một tiếng: “Câm miệng cho lão tử!”
Sau đó, hắn tả hữu trừng mắt nhìn hai thằng con mất nết một cái: “Nơi này có các chú trông chừng là được, lão tử còn chưa có già, không đến phiên hai đứa ranh tụi bây làm càn ở chỗ này đâu.”
Cao Bác bất đắc dĩ lắc đầu: “Cha con mấy người đừng có ồn ào vào cái thời điểm này được không hả? Lúc đi xuống đều đem ánh mắt đánh bóng loáng cho tôi. Nhất định phải chú ý an toàn! Nhanh đem hài tử mang về đây, cũng không được làm mình bị thương! Có nghe hay không?”
“Dạ!” Ba người ba miệng một lời đáp. Vào thời khắc mấu chốt, lời nói của nhân vật chủ chốt trong gia đình so với bất luận kẻ nào đều có hiệu lực hơn hết. Nếu không chỉ cần Cao mama một ngày một đêm không cho họ cơm ăn, ba cha con chắc cũng sẽ bị đói chết.
Là nhóm người đầu tiên xâm nhập căn cứ, Thẩm Kính Khiêm hành động rất cẩn thận. Về phần đôi song sinh thì đã có dự tính riêng trong lòng. Hai huynh đệ đều luyện được một thân công phu, nhưng cho tới bây giờ đều chưa có cơ hội thi triển. Lần này mà không hảo hảo biểu hiện biểu hiện thì thật là một thiệt thòi lớn cho bọn họ mà.
Nói đến, bắt đầu từ ba tuổi, cặp sinh đôi đã quấn quýt lấy ông ngoại của mình. Tuy rằng hai người không phải là người thừa kế đời tiếp theo của nhà họ Quý, việc có học mấy thứ linh tinh kia hay không đối bọn họ mà nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-banh-bao-ve-lam-ruong/18370/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.