Chương trước
Chương sau
Trải qua vài ngày gây sức ép, quán ăn của Kỳ Tiểu Nguyên rốt cục đã trang hoàng xong, theo đó trang trại chăn nuôi của cha Kỳ cũng đã chậm rãi dọn lại đây.
Ngay lúc này đây, mấy chú vịt con đang ở trong sân xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới đi lui, ngẫu nhiên còn cúi đầu mổ mổ lương thực, hoặc là chui xuống ao phù phù bơi hai vòng. Tử Tử cùng Quý Dân ngồi ở bên cạnh, Quý Dân ngồi xổm làm tư thế trung bình tấn, Tử Tử thì nâng má quan sát tiểu vịt.
Quán ăn gia đình bình dân Kỳ Tử đã chính thức đổi tên mới là Đào Nguyên Sơn Cư. Vì để chúc mừng lễ khai trương đại cát, tất cả đại diện của các cửa hàng, quán ăn có danh tiếng tạithôn họ Cao đều gửi rất nhiều lẵng hoa đến chúc mừng.
Nói giỡn à, con dâu của đại cổ đông lớn thứ hai ở Thung lũng nhà họ Cao mở tiệm. Người nào lại ngu ngốc đến mức không cho chút thể diện thổi phồng trận địa khai trương chứ?
Nhờ vậy, bất luận quán ăn có bộ dạng thế nào, thì thanh thế cũng đã tạo được đủ lớn. Đầu năm nay, người đi du lịch càng ngày càng chú trọng đến việc bảo vệ môi trường thân cận thiên nhiên, nhất là các nhóm học sinh tổ chức thành đoàn thể du lịch.
Do rất nhiều địa phương có diện tích quá nhỏ, làm cho các em đều chơi không được tận hứng. Kỳ Tiểu Nguyên xem trọng nơi này, phía trước vừa vặn có một bãi cỏ rất lớn, ngẫu nhiên còn có vài chú dê, chú trâu, hay ngựa con lắc lư qua lại, vừa vặn cung cấp các loại hình du hý cho du khách.
Hơn nữa, nơi này cũng rất thích hợp cho nhóm tình lữ nấu cơm dã ngoại, bắn pháo (?). Thật ra, cậu muốn dành chút thời gian cùng tinh lực để làm vài việc bảo vệ môi trường mà thôi. Nghe nói, có nhà khóa học vì nhàm chán đã làm vài thống kê. Trong mấy đống rác rưởi bên cạnh bãi cỏ, chỉ cần qua một đêm là đã có thể nhiều ra mấy chục cái áo mưa. Quả nhiên người trẻ tuổi tinh lực tràn đầy, con cháu chút chít trong cơ thể cũng sinh động không kém.
Về thực đơn của quán, Kỳ Tiểu Nguyên sẽ xuất ra các món ăn quen thuộc khi còn mở quán ăn gia đình Kỳ Tử, phối xứng với các món dược thiện của Lôi Quân. Đây quả thực chính là sự phối hợp tuyệt vời nhất. Kỳ thật thức ăn không phải là điều trọng yếu, điểm chính ở đây là cái gọi túy ông chi ý bất tại tửu, tại hồ sơn thủy chi gian dã(Túy ông chi ý bất tại tửu, Tại hồ sơn thủy chi gian dã –醉翁之意不在酒在乎山水之间也, xuất xứ: Túy ông đình ký của Âu Dương Tu. Nguyên nghĩa làở trong đình nhưng chân ý ko ở chỗ uống rượu, mà ở chỗ thưởng lạc cảnh đẹp xung quanh sau để chỉ tâm ý ko ở chỗ này mà ở chỗ khác– hoasinhanhca).
Vừa ăn vừa thưởng thức cảnh đẹp gì gì đó, thật sự đã quá thảnh thơi, quá lỗi thời rồi. Nhờ ý tưởng sáng tạo, không ít người đều đến chỗ Kỳ Tiểu Nguyên thuê dụng cụ nấu ăn, một bên nướng đồ ăn cho người yêu, một bên vừa nói vài lời ngon tiếng ngọt. Thế là trong lúc nhất thời dịch vụ nấu đồ nướng ở Đào Nguyên Sơn Cư đã trở thành một nét đặc sắc cuả nơi này. Mà kể từ lúc này, rất nhiều đôi tiểu tình lữ đếnthôn họ Cao du lịch đều là vì đến Đào Nguyên Sơn Cư tìm một chút không khí lãng mạn.
Cuối cùng, Kỳ Tiểu Nguyên đã thật sự xây dựng Đào Nguyên Sơn Cư thành một dãy nhà tranh.
Ngay giữa sườn núi, bỗng có một loạt dãy nhà tranh nho nhỏ được dựng lên từ cây trúc. Dưới sự sắp xếp chừng mực, chúng có tổng cộng hai mươi ngôi nhà tranh. Bọn Tiểu Kỳ cũng dẹp đi phần lớn bàn ghế được đặt dưới gốc cây đào trước đó, chỉ chừa một phần nhỏ lại. Sở dĩ dẹp bỏ, thật ra cũng vì nguyên nhân trước đây, cậu chỉ suy xét đến việc kết hợp cảnh đẹp cùng mỹ thực, thể hiện ý nghĩa chân chính của quốc sắc thiên hương. Cuối cùng lại quên mất, cây đào vốn có rất nhiều sâu. Ngẫu nhiên có vài con như quỷ treo cổ rơi lủng lẳng xuống, khách làm gì còn khẩu vị để ăn uống nữa? Vì thế, bọn họ mới sửa chữa phương án lại, cuối cùng quán ăn mới trở thành bộ dáng như hiện tại. Nhưng bất luận điều chỉnh thế nào, dịch vụ đồ nướng của Đào Nguyên Sơn Cư cũng đã thành danh khắp nơi khắp chốn.
Công tác của Cao Thừa Tử tựa hồ vẫn luôn không có tiến triển. Bởi vì nhiệm vụ hiện tại đã rơi vào một bình cảnh khó giải. Nguyên nhân của việc này cũng là vì hắn đã bảo hộ lão bà và con trai quá tốt. Tổ chức X dù bắt không được nam nhân sinh hài tử năm đó, vẫn sẽ không từ bỏ ý đồ. Chính là, bọn họ lại không có phương pháp tiến thêm một bước hành động. Vì thế, hai phe vẫn luôn giằng co qua lại.
Loại cảm giác này nửa vời này thật khiến người căm tức. Mà chết người ở chỗ, bọn họ không thể đem tổ chức X một lưới bắt hết. Hiện tại lại không tìm được ổ của chúng, bọn họ chỉ có thể cố gắng gom tất cả chứng cớ có lợi trước, tuyệt đối không thể đả thảo kinh xà.
Nhìn Cao Thừa Tử mệt mỏi đến đỏ hồng ánh mắt, Kỳ Tiểu Nguyên rốt cuộc nhịn không được, bảo: “Anh Thừa Tử, anh đừng thức đêm nữa được không? Cứ như vậy, anh cho dù là làm bằng sắt cũng chống đỡ không nổi. Đúng rồi, em nghe ba ba nói ông muốn cho anh xuất ngũ trước, rồi tìm người khác tới tiếp nhận nhiệm vụ của anh. Không bằng, anh nghe theo ba một lần đi? … Em, như vậy có phải có chút điểm ích kỷ hay không? Chính là…”
Chợt, Cao Thừa Tử đánh gãy lời nói của Kỳ Tiểu Nguyên: “Tiểu Nguyên, lại miên man suy nghĩ có phải hay không? Đây chính là nhiệm vụ cuối cùng của anh, hoàn thành nó rồi, về sau hai ta có thể vĩnh viễn cùng một chỗ. Nhớ anh lắm sao? Mới mấy ngày nay đã chờ không được rồi?” Cao Thừa Tử bọc khăn tắm, nước trên tóc còn đang nhỏ xuống từng giọt. Cơ ngực tinh tráng rắn chắc và đường congdưới khăn tắm hiện lộ rõ rệt. Kỳ Tiểu Nguyên nuốt nuốt nước miếng, làm bộ không thấy gì mà quay mặt qua chỗ khác. Sau cậu lại đứng dậy rót chén sữa đưa tới bên cạnh bàn: “Anh Thừa Tử, anh đi ngủ sớm một chút, tối hôm nay phải hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai mới có tinh thần làm việc.”(Đường cong: Nguyên văn là đường nhân ngư, không biết bên VN mình gọi là gì nữa nên mình đề là đường cong.人鱼线)
Cao Thừa Tử vui tươi hớn hở nhìn ánh mắt né tránh của cậu, vừa bưng ly sữa lên uống một hơi cạn sạch. Kỳ Tiểu Nguyên không có lời gì để nói. Chỉ uống ly sữa thôi người ta còn toát ra được đều có thể toát ra được bộ dáng như uống rượu hảo hạng vậy rồi. Tuy rằng đã cùng người ta ở chung một chỗ, cậu vẫn cứ cảm thấy đây như là một giấc mơ. Sự yêu thích của cậu đối với người ấy, từ đầu đến cuối một chút cũng chưa từng vơi đi. Không biết vì sao, cậu lại giống như bị quỷ nhập như vậy. Tuy trong khoảng thời gian gần đây, bọn họ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng mỗi lần vừa nghĩ tới hai người bọn họ đã có hôn ước, vừa nghĩ tới trong bụng chính mình còn đang mang một đứa con của người ấy. Kỳ Tiểu Nguyên liền cảm thấy trong lòng tràn đầy ấm áp, cậu chỉ cảm thấy mấy năm trời chờ đợi của mình đều là đáng giá. Tuy rằng, thời điểm cha cậu nhìn thấy Thừa Tử, cái cảm giác mà ông thể hiện cứ như là bọn họ chẳng biết chừng mực gì.
Một tay bắt lấy Kỳ Tiểu Nguyên lãm vào trong ngực, Cao Thừa Tử một bên ngồi ở bên giường, thấp giọng nói: “Đã nhiều ngày không thân cận với em, tối hôm nay, phải để anh hảo hảo ôm em một cái.” Nói xong, cánh tay của ai kia lại không an phận sờ mó trên người cậu. Kỳ Tiểu Nguyên đỏ mặt hồng tai bảo: “Chờ đã… anh Thừa Tử, để em đi tắm một cái.”
Kỳ Tiểu Nguyên cố ý cọ xát nửa ngày ở trong phòng tắm, lúc quay trở về phòng, Cao Thừa Tử quả nhiên đã ngủ mất. Cậu khe khẽ thở dài, giúp người yêu đắp chăn lên, lặng lẽ ôm lấy mền gối đi đến ghế salon phòng khách ngủ.
Cậu biết anh Thừa Tử luôn ngủ rất tỉnh, nên cậu mới sợ mình quấy rầy đến hắn. Lúc đang ngủ thẳng đến nửa đêm về sáng, Kỳ Tiểu Nguyên vừa xoay thân, lại phát giác mình đang nằm ở trên giường. Lúc nhìn sang bên cạnh, người đã sớm không thấy tăm hơi. Cái mũi của Kỳ Tiểu Nguyên nhất thời có chút chua xót: “Ngốc à, vì cái gì nhất định phải trở về chứ? Nhiệm vụ hoàn thành rồi trở về cũng không muộn mà! Như vậy mệt lắm đó, tất cả chỉ là vì nhìn em nhiều thêm một chút thôi sao?”
Mấy ngày nay, Kỳ Tiểu Nguyên cứ luôn không yên lòng làm việc, hôm nay còn cắt trúng tay lúc đang chế biến nguyên liệu.
Kỳ Tiểu Bân thấy cảnh này, lập tức nắm lấy tay anh trai thay cậu xử lý sạch sẽ, rồi tìm băng gạc, xức thuốc, một bên cau mày hỏi: “Anh, anh làm sao vậy? Vừa mới đính hôn, tỷ phu đối với anh cũng rất tốt, Tử Tử cũng hiểu chuyện nghe lời. Nhưng mấy ngày nay nhìn anh cứ như tâm sự nặng nề lắm. Đã phát sinh chuyện gì sao? Cùng anh rể cãi nhau?”
Kỳ Tiểu Nguyên lắc lắc đầu: “Không… Không có, anh chính là trong lòng có chút điểm không nỡ. Anh cứ cảm thấy, khả năng có chuyện gì sắp phát sinh. Nghề nghiệp của ảnh có chút đặc biệt, hiện tại nhiệm vụ lại…” Kỳ Tiểu Nguyên muốn nói lại thôi, biết loại sự tình này không thể tùy tiện nói tiếp được. Trừ bỏ Quý Hoành, không có người nào biết rõ việc Cao Thừa Tử đang làm. Thậm chí ngay cả hai người Mẫu hậu nương nương và Cao Cường đều chẳng hay biết gì.
Kỳ Tiểu Bân đem Kỳ Tiểu Nguyên kéo đến phòng nghỉ, nói tiếp: “Anh vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi! Hôm nay là thứ hai nên người không nhiều lắm, em có thể ứng phó được.”
Từ khi Kỳ Tiểu Bân đem việc nấu nướng trở thành một con đường nhân sinh khác để đi, trù nghệ của hắn đã có tiến triển rõ rệt. Trong hoàn cảnh anh của hắn không có mặt, hắn vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ việc làm ăn của cửa hàng một chút. Trừ mấy món ăn đòi hỏi tay nghề lão luyện, thì các món xào rán đơn giản, hắn đều có thể làm rất ra dáng. Hơn nữa nhờ sự chăm chỉ cộng với khéo tay, hắn đã chế biến được mấy món thịt dê cùng nông gia tiểu sao nhục rất ngọn miệng. Thậm chí, rất nhiều người đến quán còn chỉ định đại trù Kỳ Tiểu Bân tự tay làm đồ ăn nữa.
Kỳ Tiểu Nguyên không thể phản bác lời em trai, đành phải ngồi ở phòng nhỏ cạnh bếp nghỉ ngơi chốc lát. Kỳ thật đây cũng không phải là phòng nghỉ, mà chỉ là nơi để mấy người đầu bếp bọn họ thông khí uống chén nước. Phòng trong dùng để cất giữ các loại nguyên liệu nấu ăn như rau cải hoa quả khô,… gian ngoài thì đặt vài chiếc bàn cúng với sofa. Kỳ Tiểu Nguyên rót chén trà lúa mạch, định uống để hòa hoãn chút tâm tình. Chẳng lẽ là bởi vì mang thai mới dẫn đến tâm tư bất an? Nếu bất an thì từ lúc mới vừa mang thai cậu đã phải bất an rồi. Nay đều đã hơn ba tháng, còn có cái gì phải lo lắng chứ? Dù sao thì ba tháng gian nan nhất cũng đã trải qua rồi.
Kỳ Tiểu Nguyên thở dài, vừa lúc nghe được từ phòng trữ thức ăn truyền đến thanh âm lộp bộp. Mới đầu, cậu tưởng là người phụ bếp tới lấy nguyên liệu nấu ăn, vừa vặn căn phòng này cũng thông tới kho lạnh. Lúc cậu hiếu kì đi qua nhìn xem, lại nghe thấy một trận tiếng xé vải vang lên. Ngay sao đó là thanh âm thở dốc khó nhịn của Lôi Quân: “… Đừng mà… cậu chậm một chút, ư…”
Kỳ Tiểu Nguyên nhíu nhíu mày, cứ tưởng chính mình nghe lầm nên không dám đi vào, ngay sau đó lại truyền đến một trận hôn môi chụt chụt cùng thanh âm rung động: “Quân Nhi, Quân Nhi, để cho em hôn anh thêm một chút…”
Sau đó là một trận thanh âm do vật nặng ngã trên mặt đất: “Đủ rồi! Buổi tối trở về lại nói tiếp, tôi hiện tại đang vội! Ngoài kia đang có rất nhiều khách đang chờ!”
Cao Đại Xuyên hắc hắc nở nụ cười hai tiếng, từ dưới đất bò dậy: “Là do em nhớ anh quá mà! Ai nha, đừng nóng giận, buổi tối em chờ anh về, em sẽ làm món tiểu lung bao anh thích nhất. Anh muốn ăn nước súp gì?”
Lôi Quân vừa vội vàng cài lại nút áo vừa nói: “Nước súp cà chua trứng hoa!” Nói xong, cậu tức giận đi ra ngoài, vừa vặn đụng thẳng vào người Kỳ Tiểu Nguyên. Lập tức, mặt của Lôi Quân liền soạt một tiếng đỏ lên: “Nguyên… Nguyên Nguyên, cậu như thế nào ở chỗ này?”
Kỳ Tiểu Nguyên quơ quơ đầu ngón tay của mình, nói: “Bị cắt trúng.”
“… A…” Lôi Quân quay đầu lại nhìn xem Cao Đại Xuyên với biểu hiện như vừa trộm được thịt, hung hăng oán giận liếc hắn một cái: “Sao, sao không cẩn thận vậy? Không bằng, đi phòng khám nhìn xem đi! Cậu hiện tại… mang thai, nếu bị cảm nhiễm thì không tốt.”
Kỳ Tiểu Nguyên xì một tiếng nở nụ cười: “Quân Nhi, sao cậu cứ liên tục nói vấp vậy? Chỉ là miệng vết thương nhỏ, không có việc gì, chỉ bị thương một chút, ra có tí máu.”
Cao Đại Xuyên lại đi qua cùng Kỳ Tiểu Nguyên chào hỏi: “Chào tiểu tẩu tử, phải chú ý thân thể một chút chứ! Nếu anh của em biết được, ổng khẳng định lại ghét bỏ em không chiếu khán chị dâu cho tốt nữa. Đã mấy lần em đều bắt chuyện không được với ổng, anh hãy vì đám huynh đệ tụi em mà suy xét, phải chú ý bảo trọng phụng thể à nha.” Truyện được đăng duy nhất tại nhà của Như Ý tui p2haehyuk
Kỳ Tiểu Nguyên bị Cao Đại Xuyên nói đến đỏ mặt hồng tai, Lôi Quân thấy thế lại lấy tay đẩy hắn đi ra ngoài: “Còn ở đây làm gì? Nhanh chóng quay về Vọng Hải lâu chào hỏi khách khứa đi!”
Sau khi Cao Đại Xuyên bị đuổi đi, Kỳ Tiểu Nguyên bắt đầu nhìn Lôi Quân ha ha cười: “Khi nào thì bắt đầu?”
Trên mặt Lôi Quân cũng đã tràn ngập mây đỏ: “Mấy ngày hôm trước…”
“Đã đến bước kia chưa?”
Lôi Quân lại hồng thêm một tầng da mặt: “Thì cứ như vậy thôi…”
“Mà là loại nào?”
Lôi Quân hắng giọng một cái: “Cha mẹ của cậu ta… rất tán thành chuyện tụi tớ, chính là… nghe nói nhà bọn họ muốn một đứa nhỏ… chuyện này, tớ không có kinh nghiệm gì.”
Kỳ Tiểu Nguyên lại cười ha ha: “Loại sự tình này thì cần cái gì kinh nghiệm? Tớ trước cũng không có sinh nghiệm, này chẳng phải đã sắp sinh tới đưa thứ hai sao? Ui ui ui, tớ nói nà Quân Nhi, tiểu tử cậu rất được à! Vô thanh vô tức liền đem con trai nhà giàu nhấtthôn họ Cao tóm vào tay rồi?”
Vẻ mặt Lôi Quân lại trở nên quẫn bách: “Cái gì nhà giàu rồi nhà giàu nhất, tớ chỉ thấy cậu ta… là người trung thực, đối tớ lại ngoan ngoãn phục tùng. Đây không phải là do nhìn thấy cậu tìm được một nam nhân vượt qua mấy ngày thoải mái như vậy, nên tớ đây cũng không kiên trì được nữa sao!?”
Kỳ Tiểu Nguyên tiếp tục trêu chọc người bạn thân từ nhỏ của mình: “Xem ra là do lỗi của tớ à? Tớ đã dạy hư cậu rồi?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.