Quý Hoành nghe xong như hiểu rõ mà cười cưới: “Quả nhiên là thế! Xem ra Tiểu Nguyên thật sự không phải con ruột của ông anh, có đại học không cho học, cố tình còn bắt con người ta phải nhập ngũ. Trong thành phố có nhà lại không cho ở, cố tình lại cho thằng con thứ hai cưới vợ xong liền quên cha mình. Có tiền cũng không có cho cháu mình chữa bệnh, đem người bức đến nỗi phải đi mượn vay nặng lãi. Chậc chậc, thoạt nhìn cũng không giống thân sinh!”
Cha Kỳ nhíu nhíu mày: “Tiểu Nguyên đi mượn vay nặng lãi?”
“Nếu không, ông anh cho là thằng nhỏ sẽ tình cờ gặp được Quả cam nhỏ sao?”Quý Hoành trào phúng đáp.
Cha Kỳ ha hả cười, rót cho mỗi người một chén rượu, rồi lột vỏ đậu phộng bỏ vào miệng nhai.
Hình Tử Thao thật không hiểu nổi trong hồ lô của lão nhân gia này rốt cục chứa gì, nên liền hỏi: “Này ông anh, hiện tại người của nhà họ Quý đã đến, chúng ta cũng nên thương lượng một chút về chuyện hôn sự giữa Tiểu Nguyên cùng Thừa Tử nhà của chúng tôi chứ? Ông nhìn xem, tụi nó ngay cả con cũng đã có, cũng không thể để đứa nhỏ sống cảnh thiếu cha chứ!? Tôi trước đó đã nói qua, người của nhà họ Cao sẽ đối xử với Tiểu Nguyên còn thân hơn cả con trai ruột, điểm này ông anh cứ yên tâm đi! Cho dù cháu là do ông anh nhận nuôi, nhưng là con dâu thì cũng rất gần gũi à!”
Cha Kỳ đạo: “Tiểu Nguyên không phải do ta nhận nuôi.”
Quý Hoành lại bắt đầu châm chọc: “Ồ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-banh-bao-ve-lam-ruong/18341/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.