Lúc thấy Cao Thừa Tử cùng Kỳ Tiểu Nguyên tiến vào, Tử Tử lập tứchướng về phía cha mìnhnhư hiến vật quý, còn reo lên: “Ba ba, Tiểu Dân giúp con mang tiểu vịt con đến đây. Người xem, chúng nó mấy ngày nay đều gầy đi hết rồi!”
Kỳ Tiểu Nguyên đi qua sờ sờ tóc Tử Tử, cười nói: “Ngoan, vậy con cùng Tiểu Dân hảo hảo chiếu cố chúng nó đi! Bây giờ con còn thấy đau không?”
Tử Tử đáp: “Còn có một chút, bất quá không còn đau quá dữ dội nữa. Ba ba, người mặc bộ này thật dễ nhìn!”
Dù đang ởtrước mặt con trai ruột, Kỳ Tiểu Nguyên vẫncó điểm ngại ngùng khi được bé con khen. Cậu cười cười nói: “A… Phải không? Cái này là…” Kỳ Tiểu Nguyên nhìn nhìn Cao Thừa Tử, không biết nên để Tử Tử xưng hô như thế nào?
Tử Tử lại nói: “Con biết, chú ấy là chú Thừa Tử!”
Kỳ Tiểu Nguyên kinh ngạc hỏi: “Làm sao con biết chú ấy là chú Thừa Tử?”
Tử Tử đáp: “Là Tiểu Dân nói cho con biết, anh ấy nói con cùng chú Thừa Tử lớn lên rất giống nhau, cho nên con vừa nhìn thấy chú ấy liền biết chú ấy chính là chú Thừa Tử.”
Cao Thừa Tử nhìn Tử Tử chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp một trận. Cho tới bây giờ, hắn chưa từng nghĩ qua chính mình sẽcó một đứa con trai lớn chừng ấy tuổi, đã vậy cònvừa nhu thuận lại vừa hiểu chuyện nữa. Cao Thừa Tử đi qua vài bước, ngồi xuống, nhéo nhéo hai má Tử Tử. Càng nhìn, hắn lại càng cảm thấy bộ dạng này của nhóc đặc biệt giống với mình lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-banh-bao-ve-lam-ruong/18330/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.