Kỳ Tiểu Nguyên nuốt nửa giọt nước mắt còn lại ngược vào trong, dù muốn lăn cũng không cho rớt xuống.
Nãy giờ, cậu chỉ bận một chiếc áo thun cổ thấp, đã vậy còn nghênh ngang qua lại trong bệnh viện cả một vòng lớn. Trên cổ, sau lỗ tai, xương quai xanh, tất cả đều tràn ngập dấu hôn. Không cần phải nói, nãy giờ khẳng định đều đã bị người ta nhìn thấy hết.
Kỳ Tiểu Nguyên ấp a ấp úng trả lời: “… Hả… Là, là bị muỗi cắn. Tử Tử còn chưa ăn hết cháo hả? Mau uống hết đi con.”
Đừng tưởng bở qua mặt Tử Tử, nhóc không phải là một đứa nhỏ dễ gạt đâu. Có thể nói ưu điểm của nhóc con này chính là thông minh, mà khuyết điểm cũng là quá thông minh.
Thế là nhóc con lại bày ra biểu tình nghiêm túc trên khuôn mặt nhỏ nhắn, nói với Kỳ Tiểu Nguyên: “Ba nói dối, cái dấu trên cổ ba rõ ràng không phải là bị muỗi cắn! Ba mau nói cho Tử Tử biết, ba đã gặp phải quỷ hút máu đúng chứ? Hồng hồng sưng sưng, rất đáng sợ đó…” Cái miệng nhỏ nhắn của Tử Tử hết mếu rồi lại mếu, nhìn qua cực kỳ ủy khuất.
Bé con này bình thường luônche chở cho ba mình. Chỉ sợ ba của bé mới bị chút thương tích liền đau lòng muốn khóc. Kỳ Tiểu Nguyên rất thỏa mãn, không nhịn được yêu thương nhóc con một hồi.
Bất quá Kỳ Tiểu Nguyên thật không biết nên giải thích như thế nào với con trai. Hết cách cậu đành ngẩng đầu nhìn Cao Thừa Tử, không nghĩ tới Cao Thừa Tử lại trưng vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-banh-bao-ve-lam-ruong/18320/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.