Đàm Minh Triết tức giận nâng quai hàm, sớm biết hạ sốt lại biến thành người tí hon, còn không bằng vẫn luôn nóng sốt, còn có thể hưởng thụ Thẩm thiếu gia ôn nhu chăm sóc.
Ai, hưởng phúc quả nhiên chỉ trong nháy mắt!
Mới ngắn ngủn một ngày, không một ngày cũng chưa tới, cậu đã bị đánh về nguyên hình.
Bất quá cũng tốt, cuối cùng cũng coi như biết chút ít phương pháp khiến cậu trở lại bình thường, cũng để cho Lục Dương thuận lợi lấy được huyết dịch thích hợp dùng để nghiên cứu.
Còn thuận lợi... Khục khục... câu được Thẩm thiếu gia..
Nghĩ như thế, Đàm Minh Triết lại nở nụ cười xán lại.
“Rượu đỏ còn nữa không? Cho em uống hai cốc!” Đàm Minh Triết yêu cầu nói.
“Cậu cho rằng chỉ cần uống mấy cốc rượu đỏ có thể khôi phục à? Đừng uống loạn.” Lục Dương đem ống nghiệm chứa đựng huyết dịch cẩn thận cất vào hòm thuốc, quay lại nhìn về phía Đàm Minh Triết, “Cậu yên tâm, tôi sẽ mau chóng nghiên cứu ra biện pháp khôi phục cho cậu.”
“Được rồi.” Đàm Minh Triết sờ mũi một cái, cậu cũng biết, việc này là do yếu tố may mắn chiếm đa số, nếu dễ dàng như vậy, còn cần Lục Dương làm cái gì? Lại nói nơi này cũng không có suối nước nóng, uống xong cũng chẳng có tác dụng.
Lục Dương thu thập xong đồ vật liền đi ra ngoài, Thẩm Đường Cửu đem quần áo nhỏ và trang bị ở trong túi lấy ra, để ở bên cạnh Đàm Minh Triết: “ Em mau thay đi.”
“Ừm.” Đàm Minh Triết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-ba-ba-ti-hon-di-gap-cha/2032548/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.