Máy bay hạ xuốngthành phố T thì trời đã tối rồi, bụng hai cô gái đói kêu vang trực tiếpđến quán mì nhỏ cạnh phi trường ăn tô mì nóng hổi. Mùa đông T thị ấm áphơn rất nhiều so với Thành phố C, ăn một bát mì mà nóng mồ hôi chảyròng, Lý Khuynh Tâm ăn no để đũa xuống, đi ra ngoài, "Cô trả tiền."
"A!" Khăn giấy lau miệng, Tiểu Anh bất mãn nói lầm bầm: "Đến địa bàn của côcũng không cố gắng hết sức làm người chủ nhà tận tình, còn để tôi mờikhách."
Lấy tiền mặt trong ví tiền ra trả, Tiểu Anh nâng hành lýcầm áo khoác ngoài ra cửa, Lý Khuynh Tâm ngoài cửa đã chặn chiếc xetaxi. Ngồi lên xe taxi, Tiểu Anh hỏi: "Hiện tại chúng ta phải đi đâu à?"
"Nhà tôi!"
Người có tiền đều thích xây nhà ở vùng ngoại ô, phong cảnh xinh đẹp vả lạicũng an tĩnh, nhà Lý Khuynh Tâm cũng giống vậy, tráng lệ giống như cung điện lớn, tọa lạc tại địa phương non sông tươi đẹp nhất T thị. Xe dừnglại trước cửa, quản gia Khang Ni vừa nhìn thấy cô, hấp tấp niềm nở chạytới chào hỏi: "Phu nhân, ngài trở lại."
Vừa nghe hai chữ phunhân, Lý Khuynh Tâm xù lông tại chỗ, cau mày nói: "Tôi đã nói với ôngbao nhiêu lần, không được gọi tôi là phu nhân, thật giống như tôi là chủ nhân của ông vậy, rất già."
"Đúng, đúng." Khang Ni gật đầu, cúi người, cười làm lành.
"Giúp Lạc tiểu thư cầm hành lý." Lý Khuynh Tâm ra lệnh.
"Vâng"
"Không cần làm phiền, tôi tự xách được." Tiểu Anh nói.
"Để tôi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-ap-yeu-thuong/2898665/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.