Edit: Z – Beta: Jung.
Vào gian riêng, Thiệu Tề hai người ngồi hai bên bàn trà, Ngụy Vũ Hoàn một mình ngồi trung tâm, Tạ Tiểu Giang theo đuôi tới nhìn chằm chằm hắn chiếm sopha của hai người, xấu hổ đứng bên cạnh.
“Ngây ra làm gì?” Ngụy Vũ Hoàn vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, bảo: “Lại đây ngồi đi.”
Tạ Tiểu Giang nhìn gương mặt đẹp trai của Ngụy Vũ Hoàn, thế nào cũng cảm thấy hắn cười chả có ý tốt gì.
Nhưng vào thì đã vào rồi, chẳng lẽ còn học con gái nhà người ta nhăn nhăn nhó nhó sao?
Tạ Tiểu Giang cười cười, chạy qua: “Ông chủ nếu không chê thì tôi ngồi đây!”
Ngụy Vũ Hoàn làm sao không nhìn ra đối phương đang cảnh giác chứ? Chờ cậu tới gần, lập tức không kiềm nổi lòng mình, trực tiếp vươn tay kéo người ấn xuống cạnh mình.
Tạ Tiểu Giang: “…” mẹ kiếp… cảm giác không tuyệt tí nào!
Hai người bên cạnh một mặt hứng thú nhìn cả hai, không nói gì.
Tề Mộ Anh đang định rung chuông gọi người dâng trà thì Thiệu Vĩnh Dương lại nói: “Tôi đột nhiên muốn uống rượu.”
Ngụy Vũ Hoàn liếc mắt nhìn gã, cười thầm: “Được, uống thì uống!”. Chính xác hơn là, uống trà gì mà uống trà chứ, rượu mới là thứ trợ hứng tốt nhất!
Tề Mộ Anh bảo: “Không thể uống rượu suông đi? Gọi mấy món nhắm đi, xem có tôm ngâm tương hay cánh vịt, chân gà ướp xì dầu không?”
Tạ Tiểu Giang nhanh chóng bật dậy: “Có có có! Để tôi đi lấy!”
Mông ngồi còn chưa ấm mà cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oc-muon-hon/3293052/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.