Tống Oanh nhận được thư hồi âm của Lâm Tống Tiện vào kì nghỉ hè năm hai đại học.
Lúc đi đến hòm thư trước kia, bên trong đã chứa đầy những phong thư, trên mỗi phong thư là một chữ ký ngăn ngắn và hai chữ được viết cẩn thận.
—— Nhân Nhân.
Nhìn vào đó, chóp mũi Tống Oanh cay cay, tim như bị một vật không biết tên đâm vào, rung lên rồi đập mạnh trở lại.
Cô đứng trước hòm thư một hồi lâu, hình ảnh trước mắt vẫn không có bất kì thay đổi gì.
Rốt cuộc cô mới chậm rãi đưa tay ra, lấy hết các phong thư nằm gọn gàng bên trong ra ngoài.
Trên đường trở về, lúc bắt đầu cô đi rất bình thường, dần về sau, dần dần không kiềm chế được mà tăng tốc, mãi đến khi dưới chân đã biến thành chạy thật nhanh.
Tống Oanh thở hồng hộc chạy về nhà, đúng cửa phòng lại, khóe miệng cong lên, cuối cùng hóa thành nụ cười vui vẻ.
Cô ngồi vào bàn đọc sách, nóng lòng mở thư ra, lá thư rơi ra, trên đó là những nét chữ quen thuộc của Lâm Tống Tiện.
Nhân Nhân:
Thời tiết bên này rất lạnh, mùa đông thường xuyên có tuyết rơi, rất dày rất dày, có lúc chặn cả cửa không cách nào đi ra ngoài.
Tớ đã mua hai chiếc áo lông vũ, mỗi lần ra ngoài đều bọc mình như quả bóng.
Trường học lớn đến mức khiến người ta thường thường lạc đường, tớ đi học được một học kỳ rồi nhưng vẫn không nhớ được vị trí. Thức ăn ở phòng ăn cực kì dở, ở ngoài thì không có nhiều nhà hàng món Trung,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oanh-oanh-cua-anh/1739188/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.