Ngày hôm sau Tống Oanh thức dậy, ánh mặt trời chiếu qua rèm cửa sổ chưa được kéo ra, căn phòng sáng ngời.
Cô ôm chăn ngồi trên giường, đầu tóc rối tung, trong đầu có đôi chút ký ức, không phân biệt được cảnh tượng ngày hôm qua là thật sự đã xảy ra hay chỉ là ảo giác của mình.
Đột nhiên Lâm Tống Tiện gửi tin nhắn cho cô.
“Dậy chưa?”
“Tớ đưa cậu đến một nơi.”
Rất lâu rồi Tống Oanh không được nghe những lời này, cậu thiếu niên kì kì quái quái đó rất thích đưa cô đi làm những chuyện ngựa thần lướt gió tung mây không thể tưởng tượng nổi.
Cô nhanh chóng vén chăn đứng dậy, đi chân trần trên sàn xông vào nhà vệ sinh.
Trên màn hình của điện thoại ném trên giường hiện ra một cuộc đối thoại.
“Đi thôi?”
“Đi ra đây, đưa cậu đi chơi.”
Tống Oanh nhanh chóng rửa mặt xong và xuống lầu, lúc đi ra ngoài, không biết Lâm Tống Tiện đã tìm được chiếc xe đạp ở đâu, đang chờ dưới cây đa lớn trước lầu.
Ánh mặt trời buổi sáng bị chia cắt thành những tia sáng vàng chiếu lên tóc cậu, Lâm Tống Tiện mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, đôi măt sáng người, thiếu niên trong trẻo đẹp trai.
Tống Oanh ngồi lên phía sau xe đạp, ôm eo cậu, Lâm Tống Tiện nắm tay cầm, chân dùng sức đạp một cái.
Dây xích phát ra tiếng xoạch xoạch, trong làn gió ấm áp nhẹ nhàng, xe đạp về hướng mặt trời mọc.
Một góc áo sơ mi trắng của người ngồi trước bị gió cuốn lên, hai chân Tống Oanh đung đưa trong không trung, giày vải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oanh-oanh-cua-anh/1739184/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.