Edit: An Tĩnh | Beta: Linh Tống Oanh sợ run đứng trước cửa, mất một khoảng thời gian thật lâu để tiêu hóa sự thật này.
“Không phải…” Cô kịp phản ứng, nhìn chằm chằm cậu đầy vẻ nghi ngờ.
“Tớ hỏi là tại sao cậu lại ngủ ở bên này mà?” Căn biệt thự rộng lớn của gia đình cậu, trí nhớ Tống Oanh còn rất sâu sắc, căn nhà cũ kỹ chật hẹp trước mắt này dường như hoàn toàn xa lạ với khí chất trên người cậu.
“Tối hôm qua Lâm Bồi Thâm ở nhà, tớ không muốn nhìn thấy ông ấy, nên đến đây.” Lâm Tống Tiện chậm rãi đáp, dáng vẻ tựa như chỉ chú ý đến đồ vật trong tay cô, động tác ngừng một lát, lại lên tiếng hỏi: “Cậu có chuyện gì không?”
“À, là như vậy…” Tống Oanh tỉnh ngộ, nhớ đến chính sự.
“Tối hôm qua là cậu gõ đồ à?” Cô khó hiểu.
“Cả đêm qua nhà tớ đều nghe thấy âm thanh đùng đùng, mọi người không thể ngủ ngon được.”
“A, nhà cậu ở trên lầu… “ Vẻ mặt Lâm Tống Tiện trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, tay xoa tóc, hình như hơi hối lỗi.
“Tối hôm qua tớ làm một ít đồ.”
Cậu nghiêng người sang, nhường chỗ cho không gian phía sau, toàn bộ phòng khách phơi bày ra trước mắt Tống Oanh không giữ lại chút nào, chiếc ghế gỗ nhỏ xinh giữa phòng cũng vô cùng dễ thấy.
Ánh mặt trời sau giờ ngọ xuyên qua các khe hỡ giữa hàng cây long não hắt lên sàn nhà, từng tia sáng màu vàng nhạt nhỏ vụn.
Không giống với hình dạng của những chiếc ghế khác trong thị trường hiện nay, chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oanh-oanh-cua-anh/1739148/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.