Edit: An Tĩnh | Beta: LinhSau khi Tống Oanh uống say, nói cực kì nhiều.
Trong ngực ôm lon bia, trong miệng luyên thuyên càu nhàu, từ em bé bọt biển đến TVB, từ chưa bao giờ ăn gừng sống nói đến giò heo kho, từ thơ ca bay bổng đến triết học đời người, cuối cùng, cô bắt đầu say mê hát một ca khúc.
“Tôi có một con lừa nhỏ, trước giờ chưa từng cưỡi nó, đột nhiên có một ngày máu huyết trào dâng, đưa nó đi chợ cùng…….Tôi cầm cây roi nhỏ trong tay, trong lòng vô cùng đắc ý, chẳng hiểu thế nào lại la la la ngã xuống một vũng bùn….”
Nữ sinh đưa lon bia rỗng đến bên miệng mình, tập trung tinh thần hát, giọng hát mềm mại trở nên ngây thơ và mềm yếu vì bài đồng dao hoạt bát đáng yêu này, Lâm Tống Tiện xoa xoa lỗ tai, bóp dẹp một lon bia cuối cùng, ném vào thùng rác cách đó không xa.
“Được rồi, đừng hát nữa, đưa cậu về nhà.” Cậu lấy lon bia rỗng trong tay Tống Oanh ra, gõ lên trán cô một cái, cố gắng làm cô tỉnh táo lại.
“Về nhà?” Cô chớp chớp mắt, ngây thơ không biết gì.
“Nhà tớ ở đâu vậy?”
“….” Lâm Tống Tiện hoàn toàn không ngờ rằng mọi chuyện sẽ biến thành thế này, cậu ngàn lần không nghĩ đến uy lực của một lon bia lại lớn như vậy, đã có thể khiến cô say tìm không ra phương hướng.
Cậu đứng ven đường, bình tĩnh nhìn cô một hồi lâu, cuối cùng, than thở cam chịu số phận.
“Cậu còn nhớ nhà cậu ở đâu không?” Lâm Tống Tiện ngồi xuống bên cạnh Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oanh-oanh-cua-anh/161899/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.