“Đại nhân, ngài uống chút nước đi.”
Tiểu Cúc Cúc dung nhan xám như tro tàn, cả người không sức sống nằm gục bên cạnh tảng đá to bên lề đường. Nghe thấy người bên cạnh mời nước cũng không thèm ngẩng đầu, tay nhỏ vẫy vẫy mấy cái, ý bảo cút đi cút đi rất rõ ràng.
Người bên cạnh thấy hắn không thèm uống cũng không khách sáo gì, giơ tay cầm túi nước một mình uống cạn.
“Tới rồi à? Sao lại đi chậm như vậy?”
Âm thanh như tiếng chuông rung rung vang lên, tiểu Cúc Cúc nghe thấy, máu huyết gì đều muốn dồn lên não, tức đến dậm chân đấm ngực.
Chậm? Chậm sao?
Con bà nó, vì đẩy nhanh tiến trình, hắn đã nhịn đau bỏ ra công lực gom góp mấy ngày nay, truyền hết cho con ngựa già kia hóa thành chiến mã, phi nhanh như gió, hại bản thân hồn lực suy yếu, nôn mửa như thiếu phụ có thai, kết quả không nghe được một câu khen ngợi, tức đến muốn thổ huyết!
“Chủ tử!”
“Tham kiến chủ tử.”
Mỗ Tà nheo nheo cặp mắt mơ màng nhìn sáu nhân ảnh cúi quỳ, làm nổi bật ở giữa cái người nhỏ nhắn, mặt đỏ bừng bừng, hai đóa hoa đào lấp lánh trên đỉnh đầu, vẻ mặt ai oán nhìn nàng.
“Ngươi kêu cái gì?”
Tiểu Cúc Cúc theo quán tính sẽ mở miệng lên án với nàng nhưng khi nhìn thấy bóng dáng tuyệt diễm đằng sau kéo màn che bước ra, dung nhan như đóa tuyết liên cao ngạo, khẽ nhếch môi cười nhẹ như điểm lên một nét vẽ hoàn hảo trên bức tranh hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-uc-cua-mo-ta/2504928/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.