“Cung tiễn thừa tướng đại nhân.”
Lê Bách thân người hạ thấp cung kính đối với Lạc Chuẩn. Hắn để ý vẻ mặt của lão già này sau khi bệ hạ cho bãi triều liền xấu đến đỉnh điểm, thối hơn cả phân, liền rất thức thời mà ngậm xuống hết ca từ nịnh hót, chỉ đem ra một lời cung tiễn. Có trời mới biết các vị tổ tông trong triều này trong hồ lô có gì, lỡ như mở miệng trái ý bọn họ một tí, đầu cũng có thể lăn lóc dưới đất, làm quả cầu đá cho bọn lính cũng không chừng.
“Đại nhân, không lẽ cứ để mọi việc bỏ hết theo ý của hắn sao?”
Bên cạnh Lạc Chuẩn lúc nào cũng sẽ tò tò mang theo hai người, một là trưởng sự văn quan, hai là tam phẩm của bộ binh. Hai người này song sinh cùng cha cùng mẹ, dung mạo lại đặc biệt giống nhau anh tuấn, khác ở chỗ người mang vẻ nhu người kia lại là cương, tài năng không giỏi cũng khá nhưng đặc biệt được bệ hạ dành cho không ít ưu ái, lại quyết định đi theo dưới trướng của thừa tướng, đã từng khiến cho triều đình bàng hoàng không tin nổi. Hai người họ lúc này lại có thể giống nhau mở miệng, đem lời nói bức ra ngoài, quả thật song sinh thì cùng tâm.
Lạc Chuẩn nghe bọn họ âm thanh, cũng không nói gì. Chỉ thấy lão dừng lại cước bộ, khóe mắt liếc nhìn bóng dáng màu trắng lười biếng dựa cột trước cửa thiên điện, bộ dạng cà lơ phất phơ cầm chiến phiết vui vẻ đùa ghẹo cung nữ, hại cho Lê Bách đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-uc-cua-mo-ta/2504920/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.