Nhưng nếu đến đó, người ta lợi dụng để bắt cóc cô thì sao?
Nghĩ nghĩ, rồi cô lại quyết định, mình sẽ đổi địa điểm đông người, thêm nữa mang theo thật nhiều bảo vệ, cô tin rằng mình đủ khả năng chạy thoát nếu bên kia có ý đồ gì xấu.
Thầm quyết định, cô lấy theo chai thuốc hơi cay bỏ vào túi xách để phòng thân, mang theo con dao gọt trái cây nhỏ, cô không dám làm tổn thương ai, nhưng nếu người muốn bắt cô để uy hiếp hai anh, thì cô không cần thiết phải khách khí.
(Lời của tác giả: Mừng quá, Huyền Ngọc đã lớn rồi, biết phòng thân rồi.)
Cô đi đến nơi ước hẹn.
Ngồi chờ cô là một ông lão râu tóc trắng xóa, mặc u phục màu nhạt sang trọng, quay lưng về phía cô, cô nghiêng người bước vào, vừa định lên tiếng chaò hỏi thì ông ta đã ngẩng đầu lên, cô kinh ngạc há hốc mồm:
“Là ông?”
Là ông lão cô đã gặp trong tung tâm mua sắm kia, chẳng lẽ ông ta lại là.......
Gương mặt già nua những vẫn vô cùng anh tuấn của ông ngẩng đầu nhìn cô, khẽ gật đầu, ông vươn tay làm tư thế mời cô:
“Cháu ngồi đi.”
Cô khép nép ngồi xuống, nhưng mắt vẫn canh chừng ông từng chút một.”
Sau vài câu hỏi xã giao, những câu chuyện trò thân mật, làm giảm bợt sự đề phòng trong cô, ông lên tiếng hỏi:
“Con có muốn nghe chuyện xưa không?”
Huyền Ngọc đưa mắt nhìn ông, không hiểu sao ông lại muốn kể chuyện với mình, cô gật đầu nhẹ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-trai-cam-luyen/2128701/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.