Huyền Ngọc thụ động để anh hôn, cô không phản kháng mà chỉ lẳng lặng hòa theo nhịp của anh, nhưng hòan toàn không thể đuôi kịp, cô chỉ lặng lẽ để mặc anh cuốn trôi cô theo dòng cảm xúc của anh.
Đến khi nụ hôn sâu và dài gần cả thế kỉ mới dừng lại, đôi môi của cô được anh buông tha thì cũng đã sưng đỏ hẳn lên, mắt anh đỏ ngầu vì dục dọng chưa được giả phóng, anh siết chặt lấy cô, giọng nói khàn khàn: “Huyền Ngọc,anh không biết nên làm gì với em đây.”
Nghe giọng nó chua sót của anh, sống mũi Huyền Ngọc cay cay, cô nghẹn ngào ủy khuất nói: “Tử tù cũng biết nguyên do tội lỗi chứ? Mấy hôm nay em rất ngoan, sao anh lại giận em?”
Huyền Thiên hừ mũi,không trả lời, Huyền Ngọc thấy anh im lặng không nói gì cô cũng không nói tiếp, để mặc anh ôm lấy cô một lúc lâu, anh mới lên tiêng: “Ở nhà, em và Huyền Tú dám….”
Nói đến đây, anh im lặng không nói tiếp nhưng Huyền Ngọc đã hiểu nữa vế sau, quả nhiên, mấy hôm nay cô và Huyền Tú quá mức phóng đãng, đêm nào anh cũng trêu chọc cô đến mức cô không thể chịu đựng nỗi van xin anh đi vào trong cô. Anh nhẹ nhàng trêu chọc chậm rãi, làm tình một cách nhẹ nhàng, làm cô không thể chịu nổi giành lấy thế chủ động, thực sự, anh đã làm cô phát điên, hung mãnh không giống với ngày thường, anh cứ chậm rãi làm cô tức tối
Nhưng lúc ấy rõ rang Huyền Thiên ở nước ngoài cơ mà, sao anh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-trai-cam-luyen/2128677/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.