Nước mắt Huyền Ngọc sắp rơi xuống, nhưng cô cố gắng nuốt ngược trở vào trong lòng. Lần đầu tiên sau bốn năm cô lại có cảm giác bị bỏ rơi, trước đây cô vốn cô độc một mình.
Ba mất, chỉ còn mẹ, nhưng cuộc sống đói nghèo làm cho mẹ cũng không hay thường ở cạnh bên cô, nên căn nhà nhỏ luôn chỉ có một mình cô.
Sau đó mẹ bị tai nạn lao động. Bệnh hoạn ốm yếu mãi , đến một ngày mẹ chịu không nỗi nên đến tìm ba của hai anh em Huyền Thiên và Huyền Tú để mượn tiền.
Ba của Huyền Thiên rất thương yêu người anh trai đã xấu số của mình, nên hết lòng lo lắng cho mẹ cô.
Nhưng mẹ cô cũng biết mình không thể sống lâu, nên kí thác nhờ chú của cô đem cô trở về Hắc Huyền gia.
Duy chỉ một điều cô không thể hiểu nổi đó là tại sao cô không phải thuộc dòng máu của Hắc Huyền gia, có lẽ mẹ cô là người rõ ràng hơn ai hết, tại sao lại đem cô về nơi đó?
Đó là một câu hỏi mà bốn năm nay vẫn chưa hề có câu trả lời, nhưng đôi khi cô lại cảm thấy may mắn. Nếu không phải mẹ đưa cô đến nhà Hắc Huyền, có lẽ giờ này cô đã lang thang đến tận nơi đâu cô cũng không biết nữa. Hoặc có lẽ cô sẽ vào viện cô nhi.
Ngẫm lại, nếu cô vào viện cô nhi, có lẽ cũng sẽ tốt hơn bây giờ nhiều.
Buồn bã, ủ rũ, cô lặng lẽ bước lên xe, không hay đâu đó trên một cánh cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-trai-cam-luyen/2128656/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.