“ Hãy mau đưa trai banh cho nó đi!” Lúc này bà lão đã làm xong công việc của mình, nheo mắt nhìn tôi và nói.
Như đã hiểu ý, tôi chầm chậm đưa trái banh cho đứa bé ngồi bên cạnh mình, tim lúc này đã đập nhanh một cách mất kiểm soát, cơ thế gần như bị âm khí làm cho hóa thành băng.
Đứa trẻ đón nhận lấy trái banh rồi từ từ biến mất vào hư không, tôi lấy hết can đảm nhìn quanh căn nhà thêm lần nữa, để chắc chắn rằng đứa bé đó không đột ngột xuất hiện hù doạ mình.
“ Nó hoàn toàn vô hại, cô không cần phải ra sức đề phòng!” Bà lão dường như nhìn thấu được nỗi bất an trong lòng tôi nên nhẹ nhàng cất giọng khàn đục nói.
“ Đứa bé vừa rồi là....?” Tôi ngập ngừng hỏi, để hỏi được câu này tôi cũng đã phải đắn đo, suy nghĩ rất lâu.
“ Là ma xó mà tôi nuôi, cô có điều gì thắc mắc sao?” Bà lão cầm một chiếc chén nhỏ đặt trước mặt tôi, xong bà ta rót rượu đầy chiếc chén đó.
Không biết tại sao mọi người lại luôn tung hô bà ta, nói rằng bà ta rất giỏi, trong khi đó tôi lại có cảm giác như người đàn bà này không giống như trong lời đồn đại.
“ Cô đến đây là để muốn biết chuyện gì đó, hay là muốn dò xét tôi?” Suy nghĩ của tôi cuối cùng vẫn là bị bà lão nắm bắt được, chắc từ giờ tôi sẽ không dám nghi ngờ năng lực của bà ta nữa.
“ Tôi muốn hỏi là....có phải thứ đó đang đi theo tôi đúng không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-hon-tan-nuong/1804786/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.