Ngồi bất động trước cửa phòng cấp cứu, tâm trạng tôi bây giờ đang rất hỗn loạn, cùng lúc đó băng ca từ phòng cấp cứu được đẩy ra, nữ bệnh nhân xấu số được phủ lên bởi một tấm vải trắng.
Tôi bất lức nhìn theo chiếc băng ca được đẩy đi xa dần, rồi lại cúi đầu xuống, khẽ nhắm mắt lại để cố gắng ổn định lại tinh thần.
Bỗng có một bàn tay to lớn khẽ xoa đầu tôi, từ từ ngẩng đầu lên nhìn xem rốt cuộc là ai, thì ra người đó lại là Vũ Phong.
Cậu ta mỉm cười rồi tuỳ hứng ngồi xuống bên cạnh, cả hai người chúng tôi đều giữ im lặng với đối phương, thật không hiểu vì sao Vũ Phong lại giữ im lặng như vậy, nhưng tôi biết vì sao tôi lại không giám nói bất kỳ một lời nào, đơn giản vì tôi không biết nên bắt đầu câu chuyện từ đâu.
“ Nếu như cậu buồn thì cứ khóc lớn lên, không cần phải kiềm nén cảm xúc của mình!” Chợt người lên tiếng trước lại là Vũ Phong, giọng nói trầm nghe tưởng chừng như chỉ là một câu nói bình thường, nhưng tôi lại cảm nhận được vài phần quan tâm ở trong câu nói đó.
“ Tại sao cậu lại nghĩ là tôi muốn khóc?”
“ Nước mắt trên gương mặt cậu vẫn chưa kịp khô kìa!” Vũ Phong nói xong đưa cho tôi chiếc khăn tay của cậu ta.
Nghe thấy vậy tôi liền chạm tay lên mặt, đúng là vẫn còn đọng lại dòng nước mắt chưa kịp khô. Thì ra là tôi đã khóc, nhưng mà bản thân lại không hề hay biết.
“ Cảm....cảm ơn!” Vội cầm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-hon-tan-nuong/1804750/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.