Tôi nửa tỉnh, nửa mê, ngơ ngác nhìn xung quanh, vừa rồi vẫn còn cảm nhận được có người đang nắm cổ tay của mình, vậy mà giờ nhìn lại thì chẳng có ai.
Tôi khẽ thở dài, đành tạm thời bỏ qua việc đó, đứng dậy khẽ vươn vai một cái. Chợt tôi phát hiện xung quanh cổ tay phải của mình có một vết bầm, hình dạng của vết bầm giống như những đốt ngón tay thon dài của phụ nữ.
“ Sao lạ quá vậy?” Tôi cố gằng xóa vết bầm đó, nhưng lau mãi vẫn không có dấu hiệu mờ đi. Đây cũng chẳng phải là lần đầu trên người tôi tự nhiên xuất hiện những vết bầm kỳ lạ.
Tôi bước đi thật chậm ra bên ngoài, ánh mắt tò mò vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cổ tay phải của mình.
Do mải mê suy nghĩ đến vết bầm kia nên tôi đã không ý thức được việc mình đang đi đâu, đôi chân cứ di chuyển một cách vô thức trên đoạn hành lang dài thẳng tắp.
Chỉ đến khi tôi lấy lại được sự tỉnh táo thì đã thấy bản thân đứng trước cửa phòng vệ sinh nữ của bệnh viện, tôi đảo mắt nhìn xung quanh, thật không hiểu tại sao mình lại đi đến được đây.
Đột nhiên cánh cửa phòng vệ sinh hé mở, một y tá bước ra, sự xuất hiện bất ngờ của tôi làm cho cô y tá đó giật mình hoảng hốt.
“ Cô bị bệnh à? Sao lại đứng ở đây?” Khi đã lấy lại được tinh thần, cô ta bực tức nói vài câu xong nhanh chân rời đi, dường như cô ta đang lo sợ thứ gì đó sẽ xuất hiện ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-hon-tan-nuong/1804748/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.