Hắn chưa bao giờ tới thanh lâu, bình thường tuy có mỹ tỳ tiếu phó hầu hạ, nhưng bọn chúng đối với hắn tất cung tất kính, không giống với dáng vẻ bề ngoài phóng túng của các nữ tử trong lâu này, đôi mắt ẩn tình, nhìn hắn liếc mắt đưa tình, khiến cho toàn thân hắn không được tự nhiên.
Muốn đuổi chúng nữ đi, lại sợ Đường Mặc Phi chế nhạo, cho nên Long Vũ đành phải phụng phịu chịu đựng, một bình rượu tiếp một bình rượu, cứ thế rót đầy bụng, lấy việc uống rượu để che dấu không thoải mái cùng xấu hổ trong lòng.
“Tiểu Vũ mao, ta bắt đầu bội phục ngươi.” Đường Mặc Phi cúi người ấn hai vai của Long Vũ, mở miệng nói lời nói thấm thía: “Bình thường ngươi cũng không uống rượu, hiện giờ lại uống so với ta nhiều hơn. Hiếm thấy, thật sự là hiếm thấy.”
“Ngươi ở nơi này đã đủ chưa? Chúng ta có thể đi?” Long Vũ đẩy cánh tay Đường Mặc Phi ra, “Hô” một tiếng đứng lên.
“Được, được. Ngươi nói như thế nào, ta liền làm như thế đó, đã trễ thế này, cũng nên trở lại khách điếm nghỉ ngơi.” Đường Mặc Phi rất tốt tính nói xong, dưới cái nhìn chằm chằm của đôi mắt tím xinh đẹp của Long Vũ đi ra khỏi Thanh Yên lâu.
Hai người một trước một sau trở lại khách điếm, Long Vũ trực tiếp đi vào gian phòng của Đường Mặc Phi, dáng điệu nghênh ngang đi đến ghế bên cạnh bàn vuông ngồi xuống, nghiêng đầu tiếp tục nhìn qua Đường Mặc Phi với đôi mắt tức giận. Người nam nhân này hại hắn không hiểu ra sao uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia/210377/chuong-5-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.