Lục An Chi vừa khóc vừa liên tục lắc đầu, cô muốn chạy khỏi đây, chạy trốn khỏi sự biến thái của Dương Chí Thành. Thế nhưng cái suy nghĩ muốn chạy thoát đó của cô chẳng mấy chốc đã tan biến khi An Chi bị Dương Chí Thành đè xuống mặt đất, hắn vạch áo cô sang hai bên sau đó mỉm cười nhìn cơ thể đang run rẩy dưới thân mình.
“Thả ra, buông tôi ra ngay đồ khốn kiếp!”
An Chi phẫn nộ mắng chửi Dương Chí Thành mặc dù cô biết với tình hình này nếu chọc giận hắn thì cô sẽ gặp xui xẻo. Nhưng cô không tài nào chịu đựng được, cô không muốn bị Dương Chí Thành vấy bẩn, càng không muốn phải bỏ mạng ở đây.
“Xem cô hung dữ chưa kìa, đến sức lực vùng vẫy còn không có vậy mà vẫn cố lớn tiếng chửi tôi, tôi phải phạt cô thật nặng mới được.”
Dương Chí Thành vội vã cởi áo của mình ra, hắn ta bây giờ chẳng khác gì một tên bệnh hoạn. Hắn đưa tay chạm nhẹ lên làn da trắng mịn của An Chi, từ bắp tay lên vai sau đó luồn ngón tay vào dây áo và dự định sẽ kéo nó ra.
“Không được!”
An Chi bất lực hét lên, cô liên tục lắc đầu trong sự tuyệt vọng bởi hai tay cô đều bị trói không thể cựa quậy phản kháng hay làm bất cứ điều gì khác.
“Tôi cầu xin anh hãy tha cho tôi. Nếu anh muốn tiền, tôi sẽ cho anh tiền, anh muốn bao nhiêu cũng được nhưng xin anh… đừng làm thế với tôi.”
Dương Chí Thành đột nhiên dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-tien-dinh-ket-hon-voi-tinh-cu/2844228/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.