Khắc Minh trong lúc mọi người không để ý. anh đi thẳng lên phòng của Lam Lam, anh đưa tay lên gõ cửa.
"Cọc. cọc. cọc."
"Vào đi "
Anh đẩy cửa bước vào, Lam Lam cứ nghĩ là mẹ mình bởi vậy cô không để ý. cô vẫn cứ mãi mê suy nghĩ xem là cái điện thoại của mình đánh rơi ở đâu. anh bước lại gần lên tiếng.
"Lam Lam!"
Nghe tiếng của người đàn ông, cô ngước mắt lên nhìn thấy anh cô nhíu mày, khó chịu hỏi.
"Tại sao anh lại vào phòng của tôi?"
Tiếng chất vấn lạnh lùng của cô khiến anh nhói lòng. anh nhẹ nhàng từ tốn hỏi cô.
"Anh chỉ muốn biết lý do vì sao, em cùng gia đình rời khỏi Nam Hoá mà không cho anh biết lý do. bây giờ sau gần năm rưỡi gặp lại, em trở nên lạnh nhạt hờ hững với anh như vậy?"
"Anh hãy tự hỏi bản thân mình đi!"
"Anh không biết là lý do gì! em có thể nói rõ cho anh biết được không?"
"Xem ra anh quên nhanh quá nhỉ! mới chỉ có hơn hai năm thôi mà!"
Anh nghe cô nói mới chỉ có hơn hai năm. vậy là đã có chuyện gì xảy ra với hai người hai năm về trước sao? anh nhíu mày lại.
"Lam Lam! anh không biết là đã có chuyện gì xảy ra giữa hai người chúng ta cách đây hơn hai năm về trước. nếu như ngày đó anh đã làm nên chuyện gì tổn thương đến em, thì anh cũng mong được em tha thứ. Lam Lam cho anh xin lỗi về những chuyện xảy ra trước kia! hãy tha thứ cho anh có được không?"
Cô nghe anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oan-gia-thoi/929927/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.